Chương :
Cùng lúc đó, một hơi thở võ thuật cực kì khủng bố từ trên người lão ta tràn ra, bao phủ toàn bộ phạm vi năm trăm mét quanh phủ Hoài Thành.
Có vài vị cao thủ còn đang định làm bộ không nghe thấy, nhưng khi cảm nhận được luồng khí thế khủng bố này, tất cả đều khiếp hãi tột cùng.
Khí thế võ thuật cỡ này, thành chủ Hoài Thành hản đã sắp bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi đi?
Nếu bọn họ dám chạy trốn, chỉ sợ sẽ bị thành chủ Hoài Thành bắt được và đánh chết ngay tại trận.
Vì thế, đám cao thủ ẩn thân quanh phủ Hoài Thành không ai dám liều mạng chạy trốn, đành vào trong phủ Hoài Thành gặp mặt thành chủ Hoài Thành.
Chỉ chớp mắt, hơn chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đã có mặt trong phòng họp của phủ Hoài Thành.
Lúc này, thành chủ Hoài Thành đang ngồi ở vị trí cao nhất, mặc bộ đồ vải thô, nhìn mộc mạc như một ông già bình thường, nhưng trên người lại tản ra một khí thế của kẻ bề trên.
“Tại hạ là người nhà họ Lý ở thành Phượng Hoàng, Lý Trọng Quang, xin ra mắt thành chủ Hoài Thành”.
Cao thủ đứng ở vị trí trước nhất chắp tay chào thành chủ Hoài Thành.
€ó người mở đầu, những cao thủ khác cũng lần lượt lên tiếng tự giới thiệu.
Tất cả không ai ngoại lệ, đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng thực lực mạnh nhất vẫn là vị Lý Trọng Quang của nhà họ Lý ở thành Phượng Hoàng, thực lực của người này đã cách Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không xa nữa.
Những cao thủ khác đều là Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và sơ kỳ.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lẽo đảo mắt nhìn khắp chốn một lượt, ngạo mạn hỏi: “Thấy bổn thành chủ, vì sao không quỳ?”
Lão ta vừa thốt ra những lời này, tất cả đều kinh ngạc sững người.
Cao thủ tên Lý Trọng Quang cầm đầu đám người cũng cau mày, nhìn thành chủ Hoài Thành vẻ không vui, nói: ‘Dù ông là thành chủ phủ Hoài Thành nhưng cũng chưa có tư cách bắt chúng tôi phải quỳ lạy đâu nhỉ?”
Lý Trọng Quang vừa dứt lời, một luông uy lực võ thuật cực kì khủng khiếp lập tức bao trùm lên người lão.
Giờ khäc này, Lý Trọng Quang chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân như bị đè nén, sắc mặt tái nhợt cả đi.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Trọng Quang, quát lớn: “Ông vừa nói gì?
Tôi nghe không hiểu, lặp lại lân nữa đi”.
Lý Trọng Quang cũng nhìn chằm chằm về phía thành chủ Hoài Thành, lão ta có thể cảm nhận được thành chủ Hoài Thành đang muốn giết mình, chỉ cần lão ta dám lặp lại lời đó, thành chủ Hoài Thành nhất định sẽ giết chết lão ta.
Vì thế, thái độ của Lý Trọng Quang đã mềm đi rất nhiều, lão ta nói: “Thành chủ Hoài Thành, tại hạ không có ý gì, chỉ là chúng tôi không phải người của phủ Hoài Thành, ngài yêu cầu chúng tôi quỳ lạy có phải là chuyện không thích hợp lắm không?”
“Quỳ xuống!”
Thành chủ Hoài Thành bỗng hét lớn.
Lý Trọng Quang đột nhiên cảm thấy hai chữ mà thành chủ Hoài Thành vừa thét ra bỗng nổ tung trong đầu lão ta, hệt như một tiếng sét, khiến lão ta vô cùng sợ hãi.
Đồng thời, còn có một luồng uy lực cực kì hùng hậu đè xuống người lão ta.
Hai đầu gối Lý Trọng Quang bỗng mềm nhữn ra, nặng nề quỳ phịch xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt đều khiếp sợ tột cùng.