CHương :
Cùng với sự tăng trưởng nhanh chóng của lực tỉnh thần, khả năng vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy của anh cũng đạt tới đỉnh cao.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển vẫn muốn mang Dương Chấn rời khỏi Mục phủ nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, dẫu sao, nơi này cũng là Mục phủ, hai cô muốn mang một người đang ở trạng thái ngủ say ra khỏi nơi này mà không để bất cứ ai phát hiện thì quả là một việckhông thể thực hiện được.
Hôm nay, bên trong gian phòng của Mục thành chủ đột nhiên truyền ra một uy lực võ thuật vô cùng khủng khiếp.
Kiếm khách Ảnh Tử đang canh giữ bên ngoài cửa lập tức cảnh giác, ông ta đi tới trước cửa, hơi thở võ thuật sánh ngang cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đột nhiên bùng phát từ trên người ông ta.
Kiếm khách Ảnh Tử lạnh lùng quát: “Trong vòng một phút, tất cả đều phải di chuyển cách xa nơi này tối thiểu năm trăm mét, băng không, giết không cần hỏi!”
Nghe vậy, đám cao thủ của Mục phủ còn đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra liền vội vã lùi lại ngay lập tức.
Kiếm khách Ảnh Tử cảm thấy, lúc này chính là thời khäc quan trọng nhất của Mục thành chủ, ông lão đã bế quan một tuần nay, hiện ông ta phải canh chừng hết sức cẩn thận, nếu lúc này có sát thủ do thế lực khác cử đến tập kích Mục thành chủ thì nhất định Mục thành chủ sẽ gặp nguy hiểm.
Giống như lần trước, trong ngày Mục phủ và phủ Hoài Thành khai chiến, nếu không phải vụ tự phát nổ của Dược Vương làm gián đoạn quá trình đột phá đồng thời làm ông ta bị thương, thì nay, cảnh giới võ thuật của ông ta đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Hôm nay, Mục phủ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều thế lực đều đang rình rập quanh đây, trong tình huống này, ông ta nhất định không thể để Mục thành chủ gặp bất trắc gì.
Cũng may, mọi việc đều thuận lợi, không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, hai mươi phút sau, hơi thở võ thuật trong căn phòng dần tan biến, chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy mở, Mục thành chủ thong thả bước ra ngoài.
“Thành chủ!”
Gặp lại Mục thành chủ, kiếm khách Ảnh Tử kích động và vui mừng vô cùng, ông ta nhìn xuống hai chân Mục thành chủ, mừng rỡ kêu lên: “Hai chân ngài đã khôi phục rồi?”
Mục thành chủ cũng nở một nụ cười ấm áp, gật đầu và nói: “Y thuật của Tiểu Uyển thật chẳng khác gì thần tiên, đợt trị liệu lần trước có tác dụng rất lớn, lần này, tôi bế quan tu luyện, thực lực lại tiến thêm một bước, năng lực tự khôi phục cũng tăng lên rất nhiều, cho nên mới có thể nhanh chóng đi lại được như thế”.
“Chỉ có điều, hiện giờ chân tôi cũng chỉ tạm thời đi lại được trong khoảng thời gian ngắn, không thể di chuyển quá lâu, muốn hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, có lẽ còn cần nhờ Tiểu Uyển trị liệu thêm”.
Kiếm khách Ảnh Tử lúc này mới ý thức được, khí thế võ thuật trên người Mục thành chủ đã mạnh hơn, nhưng không phải do Mục thành chủ cố tình thả ra mà là bởi thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ, không tự chủ được nên phát ra khí thế bén nhọn này.
Kiếm khách Ảnh Tử bèn hỏi: “Thành chủ, ngài đã đột phá lên Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi sao?”
Mục thành chủ cười cười, lắc đầu: “Chỉ là võ thuật có tiến bộ một bước mà thôi, Thiên Cảnh Nhất Phẩm nào có dễ dàng bước vào như vậy được? Từ xưa tới nay, có bao nhiêu cao thủ tới được cảnh giới như tôi rồi, nhưng hao hết cả đời cũng không thể bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nói xong, ông lão lại ngồi vào xe lăn, nói với kiếm khách Ảnh Tử: “Tạm thời bảo mật tin tức tôi đã có thể đi đứng trở lại”.