Chương :
Ông ta cảm thấy, đường đường là một thành viên dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, vậy mà lần trước ông ta lại phải chiến bại quay về, chuyện này đã truyền khắp gia tộc, đây chính là vết nhơ trong đời ông ta, chỉ có tiêu diệt Mục phủ thì vết nhơ này mới có thể biến mất.
Ngay lập tức, đội hộ vệ Ảnh Tử cùng đám cao thủ nhà họ Khương lao vào hỗn chiến.
Bấy giờ, Dương Chấn đang năm trên giường bệnh nhưng đã cảm nhận được tất cả mọi chuyện xảy ra trong Mục phủ, đồng thời cũng biết, đám người kia tới đây để tìm mình.
Lòng anh tràn đầy lo âu, phong ấn trên đan điền của anh đã sắp bị phá vỡ, một khi phong ấn biến mất, anh sẽ có thể tỉnh dậy.
Lúc này, Mục thành chủ đang bị hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cầm chân, không cách nào bảo vệ kiếm khách Ảnh Tử, mà quá trình đột phá của kiếm khách Ảnh Tử còn chưa kết thúc.
Đám cao thủ bên cạnh Khương Nham đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, đội hộ vệ Ảnh Tử tuy cũng có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nhưng thực lực tổng thể vẫn không so được với đội cao thủ bên nhà họ Khương.
Nếu còn tiếp tục thế này, đội hộ vệ Ảnh Tử sẽ hi sinh hết, mà đến khi đó, sẽ không còn ai có thể bảo vệ cho kiếm khách Ảnh Tử nữa.
Dương Chấn nãm trên giường bệnh, lòng nôn nóng như lửa đốt, nhưng giờ đây, anh không cách nào tỉnh lại ngay được.
“Nếu không thể trực tiếp tham dự cuộc chiến, vậy thì dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để tấn công đám cao thủ nhà họ Khương chết tiệt kia đi!”
Dương Chấn âm thầm nghĩ, sau đó, một luồng sức mạnh nguyên tố Thủy cực kì hùng hậu từ trên người anh tràn ra, lan nhanh về phía con suối nhân tạo trong Mục phủ.
Sức mạnh nguyên tố Thủy như thể có mắt, nước trong dòng suối nhân tạo kia chợt hóa thành vô số lưỡi dao bằng nước vô cùng sắc bén, bay lơ lửng trên không trung.
Đây là khả năng lớn nhất của Dương Chấn lúc này, anh đã không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể dùng thủ đoạn này để hỗ trợ tấn công kẻ địch.
Cùng thời khắc đó, một lực tỉnh thần vô cùng mênh mang từ trên người anh tràn ra, khu vực quanh căn phòng kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá đều đã nằm trong phạm vi cảm nhận của lực tinh thần này.
Cuộc chiến đang diễn ra bên ngoài đều lọt vào tâm cảm nhận của Dương Chấn, thậm chí từng bộ phận trên thân thể những người tham gia chiến đấu đều năm trong phạm vi cảm nhận của anh.
“Bị”
Dương Chấn hô một tiếng trong lòng.
Giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người phải kinh hãi đã xuất hiện, từ nơi xa, vô số lưỡi dao sắc bén bằng nước lao vun vút về phía đám người nhà họ Khương.
“Cẩn thận!”
Khương Nham là người đầu tiên phát hiện những lưỡi dao bằng nước này đang tấn công bọn họ, mặt lập tức tái mét, hét lớn một tiếng nhằm báo động.
Chỉ tiếc, lời nhắc nhở của ông ta đã đến quá muộn màng, trừ vài tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ có đề phòng, tất cả các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đều bị những lưỡi dao bằng nước này đâm trúng mắt, lập tức mù lòa.
Cũng có vài cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ không kịp tránh, bị đâm mù mắt.