Chương :
Không ai chú ý đến việc từ trường quanh ông cụ đã có sự biến đổi lớn.
Tuy ông Hà đang lao tới chỗ Vô Danh cảm thấy không đúng lắm, nhưng lão ta đã xông đến, đương nhiên không thể ngừng.
“Chết đi!”
Ông Hà bỗng hét lớn, vung năm đấm về phía Vô Danh.
Nhưng sau khi lão ta hô to khẩu hiệu kia, nét mặt lão ta bỗng thay đổi hẳn. Lão ta như vừa tiến vào một khu vực có trọng lực gấp bội, như có cả thế giới đè lên người.
Tốc độ của lão ta cũng chậm đi vô số lần, trọng lực khủng khiếp khiến lão ta di chuyển rất khó khăn.
Những người xung quanh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi còn cách Vô Danh bốn, năm mét, tốc độ của ông Hà bỗng chậm đi vô số lần.
“Có chuyện gì thế?”
“Hình như cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương đang phải chịu áp lực khổng lồ”.
“Chẳng lẽ sư phụ của Dương Chấn đã dùng thủ đoạn gì đó mà chúng ta không thấy để đánh trọng thương cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương ư?
Lúc này, cao thủ của Mục phủ đều có vẻ khó hiểu.
Vô Danh bỗng quát: “Quỳ xuống!”
Tiếng quát phẫn nộ này như cơn giận của thiên thần, trọng lực xung quanh vốn đã gấp bội, lại thêm tiếng quát giận dữ của Vô Danh, áp lực cực kỳ khủng khiếp giáng lên người ông Hà.
“Rầm!”
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, ông Hà nặng nề quỳ xuống đất, hình như còn có tiếng gấy xương, đó là tiếng khi đầu gối ông Hà vỡ nát.
Trên mặt ông Hà tràn ngập vẻ đau đớn, nhưng lúc này, đối với lão ta, cảm giác nhục nhã đã vượt xa cơn đau khi đầu gối vỡ vụn.
Lão ta là cao thủ bảo vệ dòng chính của nhà họ Khương, cho dù là ở nhà họ Khương thì cũng luôn được người ta kính trọng, đã bao giờ bị ép quỳ trước mặt đám đông đâu chứ?
Dương Chấn nhìn ông Hà đang quỳ dưới đất, cuối cùng cũng hiểu ý sư phụ.
Trước đó, ông Hà dùng cảnh giới để ức hiếp Dương Chấn, bây giờ Vô Danh cũng dùng cảnh giới để ép ông Hà quỳ xuống.
Ông Hà nói với vẻ khuất nhục: “Các hạ khinh người quá đáng! Tôi là người của gia tộc Cổ Võ họ Khương, ông làm như thế, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho ông!”
Vô Danh cười lạnh: “Bây giờ không phải nhà họ Khương có bỏ qua cho ta hay không, mà ta có muốn tha cho nhà họ Khương không ấy chứ!”
Ông cụ nói rồi duỗi năm ngón tay ra, chụp vào đầu ông Hà.
Vào giây phút này, ông Hà hết sức hoảng sợ, cơ thể đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy, lão ta có thể cảm nhận được Vô Danh thực sự muốn giết lão ta.
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Vô Danh, xin hãy nương tay!”
Vô Danh cười khẩy, năm ngón tay đang đặt trên đầu ông Hà bỗng dùng sức.
“Rắc!”“
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, đầu ông Hà xoay tròn một trăm tám mươi độ, chết không nhăm mắt.