Chương :
“Khi nào mọi người đủ thực lực báo thù thì giành lại tất cả những gì đã mất là được”.
Mắt kiếm khách Ảnh Tử lập tức đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Chỉ cần còn sống là còn hy vọng!”
Mục thành chủ gật đầu, võ vai kiếm khách Ảnh Tử rồi cất bước đi vào sâu trong hang.
Kiếm khách Ảnh Tử không vào, ông ta biết, cho dù ông ta tiến vào, nếu Mục thành chủ chết, ông ta cũng không sống nổi.
Đúng như Mục thành chủ vừa nói, chỉ cần kiếm khách Ảnh Tử còn sống, Mục phủ sẽ có hy vọng.
Sau khi Mục thành chủ vào hang, không có ám khí bắn tới nữa. Lần này ông lão đi được mười mấy mét, sau đó có một luồng sát khí mãnh liệt ập tới chỗ ông lão.
Mục thành chủ vội vung linh đao lên.
“Keng!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, linh đao trong tay Mục thành chủ chém thẳng vào một cây trường mâu.
Lúc này Mục thành chủ mới kinh ngạc phát hiện, đó là một cao thủ mặc áo giáp.
Nhưng ông lão không cảm nhận được sức sống trên người đối phương, đối phương chẳng khác gì một cái xác.
Ông lão không nghĩ nhiều, vội vung đại đao trong tay.
“Keng keng keng!”
Cao thủ mặc áo giáp liên tục vung trường mâu trong tay, đòn tấn công nào cũng ẩn chứa khí thế đáng sợ.
Mục thành chủ vốn là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, sau khi sử dụng bí pháp Hoàn Đồng, thực lực của ông lão lại tăng mạnh, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nhưng bây giờ, khi ở trước mặt cao thủ mặc áo giáp này, Mục thành chủ lại không thể thắng nổi đối phương, chẳng lẽ đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm chắc?
Nghĩ tới đây, Mục thành chủ càng kinh hãi hơn, liên tục vung đại đao.
Đòn tấn công nào cũng tạo ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Mục thành chủ bỗng có ảo giác, hình như đối phương đã đoán trước được từng đòn tấn công của ông lão, lần nào đối phương cũng đỡ rất chuẩn.
Sau khi chém mấy chục đao, Mục thành chủ cảm thấy thể lực của mình đã tiêu hao rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục, có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ kiệt sức.
Ông lão căn chặt răng, nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo giáp, đến giờ, ông lão còn không thể xác định đối phương có phải người sống không.
Đúng lúc ông lão đang quan sát cao thủ mặc áo giáp, đối phương bỗng hành động, đâm trường mâu trong tay về phía Mục thành chủ.
Mục thành chủ bỗng vung đại đao lên, sau tiếng “keng”, đại đao đã đánh văng trường mâu.
Hai người lại chiến đấu kịch liệt.
Mục thành chủ chỉ có thể liều mạng chiến đấu, ông lão có thể cảm nhận được thể lực của mình đang cạn kiệt dần, sắp tới lúc kiệt sức.
Đúng lúc này, ông lão bỗng phát hiện mỗi khi cao thủ mặc áo giáp tấn công, ở phần nách bên tay cầm trường mâu sẽ không được áo giáp bảo vệ.
Phát hiện này khiến ông lão hết sức mừng rỡ.