Chương :
Ông Tê nói: “Cậu Mục, cậu nên tự gặp người của Tống Thành thì hơn, dù sao cũng chỉ có thế thì mới thể hiện được thành ý của chúng ta”.
Mục Xung hơi do dự, ông ta biết cao thủ của Tống Thành đã đuổi hết mấy thế lực nhòm ngó Mục phủ đi, bên cạnh Tống Nghị có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Ông ta sợ nhỡ bàn bạc không xong, nếu đối phương muốn giết ông ta thì rất dễ dàng.
Nhưng khi nghĩ đến vị trí chủ Mục phủ, ánh mắt Mục Xung lại nóng rực, ông ta cắn răng: “Được, vậy tôi sẽ đi gặp người của Tống Thành với ông một chuyến!”
Dương Chấn nhanh chóng biết được chuyện Mục Xung dẫn người đi tìm Tống Nghị.
Hoài Lam tức giận nói: “Anh Chấn, tên khốn này đúng là chẳng ra gì, rõ ràng anh đã bàn bạc với người của Tống Thành xong rồi, ông ta lại đi tìm đối phương tiếp”.
Dương Chấn cười nhạt, nói: “Cô cứ yên tâm, ông ta sẽ không thành công đâu, nếu ông ta đi †ìm người của nhà họ Tống, có lẽ sẽ tự chuốc lấy nhục”.
Ở lối vào Mục phủ.
Mục Xung dẫn mấy cao thủ đỉnh cao của Mục phủ ra ngoài.
“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần!”
Mục Xung chấp tay, nói với phía trước.
Điều khiến ông ta kinh ngạc chính là sau khi ra ngoài, họ cũng không cảm nhận được hơi thở của đám người Tống Nghi.
Sau khi Mục Xung nói xong, khoảng một phút sau vẫn không có ai xuất hiện.
Mục Xung lập tức nhíu mày, lại cao giọng nói: “Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần, tôi có chuyện quan trọng cần nói với thiếu thành chủ Tống”.
Lần này, vấn không có bất cứ ai đáp lại.
Mục Xung lập tức sầm mặt, nhìn về phía ông Tê bên cạnh: “Hay người của Tống Thành đã đi rồi?”
Ông Tề cũng có vẻ ngờ vực, thoáng suy tư rồi lắc đầu: “Không thể nào! Người của Tống Thành không thể đi nhanh như thế”.
Mục Xung nói với vẻ không vui: “Vậy tại sao không có ai xuất hiện đây?”
Ông Tề nói với vẻ cay đăng: “Tôi cũng không biết”.
“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời Tống thiếu thành chủ ra đây một lần!”
Mục Xung nhìn quanh, lại nói lớn.
Nhưng vẫn không ai đáp lời, chỉ có tiếng chim líu ríu trên cây cổ thụ chọc trời ở bên cạnh.
Mục Xung tức giận nghiến răng: “Khốn kiếp thật, rốt cuộc họ đang ở đâu chứ?”
“Rầm!”
Mục Xung vừa dứt lời, một nhánh cây đầy lá bỗng bay về phía ông ta, nhánh cây to cỡ cổ tay đó đánh thẳng vào ngực Mục Xung, Mục Xung bị hất bay.
“Ai đấy?”
Ông Tề và cao thủ của Mục phủ lập tức biến sắc, thi nhau chăn trước Mục Xung.
Mục Xung bò dậy, khóe miệng vẫn còn vết máu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Rốt cuộc là ai vừa đánh lén? Cút ra đây cho tôi!”
“Ha ha, mạnh miệng thật”.
Đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên.