Chương
Đồ Trọng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Bách Lý Trường Không nói thế, ông ta lập tức nổi giận: “Ông nói nhảm ít thôi! Tôi đánh bại ông là giở trò chắc? Chẳng lẽ cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ các ông chỉ có thể thắng chứ không thể thua à?”
Bách Lý Trường Không tức giận nói: “Tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tu luyện bí pháp của gia tộc Cổ Võ, một người luyện võ thế tục rác rưởi như ông có công pháp gì hay? Sao có thể đánh bại tôi được?”
“Tốt nhất ông nên khai báo thành khẩn, rốt cuộc ông đã giở trò gì? Nếu ông nói dối, tôi sẽ gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý, đưa ông về gia tộc Bách Lý để điều tra”.
Lời lão ta nói khiến rất nhiều người nhíu mày.
Theo lời Bách Lý Trường Không, cao thủ thế tục không thể đánh bại cao thủ của gia tộc Cổ Võ, cao thủ thế tục chỉ tu luyện công pháp rác rưởi.
Dương Chấn không ngờ mình chỉ âm thầm giúp Đỗ Trọng dạy dỗ Bách Lý Trường Không một chút, mà lão ta lại lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng tức giận đến mức run rẩy, nhưng lúc này ông ta cũng nhận ra sự khác thường.
Tuy Bách Lý Trường Không nói khó nghe nhưng cũng là sự thật, bí pháp tu hành của gia tộc Cổ Võ đều vô cùng cao thâm, hơn nữa, Bách Lý Trường Không đến từ gia tộc Cổ Võ, còn ông ta chỉ là tán tu thế tục, đúng là công pháp mà ông ta tu luyện kém xa công pháp của gia tộc Bách Lý.
Quan trọng nhất chính là, ông ta kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, nhưng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không.
Lần tấn công nào, Bách Lý Trường Không cũng khựng lại một chút.
Tuy ông ta ngờ vực nhưng sẽ không nói ra, ông ta nhìn Bách Lý Trường Không, bỗng cười lạnh: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là trơ trến thật đấy, ông thua một cao thủ thế tục, bèn nghĩ cao thủ thế tục giở trò, còn lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp tôi”.
“Theo quan điểm của ông, có phải sau này gia tộc Bách Lý sẽ bắt hết cao thủ thế tục có thể đánh bại cao thủ của gia tộc Bách Lý về điều tra không thế?”bg-ssp-{height:px}
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, một cao thủ thế tục khác cũng bước ra, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là khiến gia tộc Bách Lý mất mặt, thua chính là thua, còn không chịu nhận nữa”.
“Hồi nãy khi chạm trán cao thủ nước Dương, chúng tôi cũng không thấy ông hống hách như bây giờ, còn đưa một viên Huyết Nộ Đan có giá trị không nhỏ cho đối phương để đổi lấy mạng sống”.
Vẫn có rất nhiều người theo chính nghĩa.
Có Đỗ Trọng và cao thủ này, cao thủ của các thế lực Chiêu Châu cũng đứng ra, chỉ trích Bách Lý Trường Không.
“Bách Lý Trường Không, ông còn tính là người Chiêu Châu không thế? Chỉ biết đe dọa người Chiêu Châu băng gia tộc Bách Lý, trước cao thủ nước Dương thì lại khúm núm vô cùng”.
“Ông đã hống hách như thế thì gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý đến đây luôn đi, bắt hết người của Võ Minh về gia tộc Bách Lý mà điều tra này”.
“Đúng thế, ông đưa hết chúng tôi đi đi, tôi cũng muốn xem xem sau này gia tộc Bách Lý các ông sống ở giới Cổ Võ kiểu gì đấy”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ trích Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không tức giận đến mức run rẩy, siết chặt năm tay, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.
Lão ta chỉ muốn ra tay ngay, giết hết mọi người ở nơi này, nhưng hồi nãy lão ta đã thua Đỗ Trọng, có nhiều cao thủ Võ Minh như thế, nếu lão ta định giết người thì có lẽ sẽ bị đánh hội đồng ngay.
Dương Chấn đứng ở góc như người không liên quan, khoanh tay, nhìn Bách Lý Trường Không với vẻ mặt dí dỏm.