Chương
Mắt Đồ Trọng lóe sáng, như vừa hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Cậu Chấn, cậu nói thế, không khỏi quá coi thường anh em Võ Minh rồi nhỉ?”
“Tuy thực lực của cao thủ hàng đầu Võ Minh chẳng ra sao, nhưng chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, Bách Lý Trường Không bị giết cũng do ông †a gieo gió gặt bão, nếu tôi có thực lực giết ông †a, tôi cũng muốn làm vậy”.
“Võ Minh mới thành lập, đang cần cao thủ như cậu, cho dù sau này Võ Minh bị gia tộc Bách Lý hay kẻ thù của cậu nhắm vào, Võ Minh cũng không sợ đâu!”
Trông Đỗ Trọng rất nghiêm túc, không giống đang nói láo.
Sau khi ông ta nói xong, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên.
“Ông Đỗ nói đúng, anh em Võ Minh chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, không thể muốn mạnh mẽ hơn mà vẫn sợ đắc tội với cao thủ Cổ Võ được, Cậu Chấn, chúng tôi chỉ công nhận cậu là minh chủ thôi”.
“Đúng thế, anh em Võ Minh không phải kẻ hèn nhát, chúng tôi không sợ gì cả, Cậu Chấn cứ yên †âm, cho dù sau này kẻ thù của cậu nhäm vào Võ Minh, chúng tôi cũng không sợ hay hối hận”.
“Cậu Chấn, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
“Cậu Chấn, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minhl”
Trong lúc nhất thời, đám người thi nhau nói, ai cũng có vẻ kích động, không sợ hãi chút nào.
Dương Chấn bỗng thấy cảm động và ấm áp.
Hồi nãy anh còn lo Võ Minh sẽ trở thành gánh nặng của mình, không ngờ anh em Võ Minh chẳng hề lo anh sẽ mang tai họa cho Võ Minh.
“Được Dương Chấn nói lớn: “Mọi người đã nói đến mức đấy, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không biết điều”.
“Tôi đồng ý đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, sau này tiến lùi cùng anh em Võ Minh!”bg-ssp-{height:px}
Nghe thấy thế, mọi người đều có vẻ kích động.
“Minh chủ!”
“Minh chủi”
Trong phòng tiệc, mọi người đều kích động hô to.
Giữa đám người, sắc mặt của Đinh Văn Trác hơi khó coi, tuy ông ta là người đầu tiên đứng ra bảo Dương Chấn đảm nhiệm chức minh chủ, nhưng ông ta cũng lo Dương Chấn sẽ tính sổ với mình, để lấy lòng Dương Chấn, ông ta mới cố tình đưa anh lên làm minh chủ Võ Minh.
Ngoài ra ông ta cũng có ý đồ riêng nữa.
Ông ta biết ở đây có rất nhiều cao thủ muốn trở thành minh chủ Võ Minh, nếu ông ta đề cử Dương Chấn làm minh chủ, chắc chắn sẽ có người phản đối, nhưng điều khiến ông ta thất vọng chính là ngay cả Đỗ Trọng cũng chẳng muốn tranh chức minh chủ với Dương Chấn.
Bây giờ Dương Chấn đồng ý trở thành minh chủ Võ Minh, ông ta nên làm gì?
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn Đinh Văn Trác rồi quay sang Dương Chấn: “Minh chủ, tôi đề nghị đuổi Đinh Văn Trác khỏi Võ Minh!”
“Ông ta là người của năm gia tộc lớn phía Bắc, sau nhà họ Đinh là gia tộc Bách Lý, nếu ông ta tiếp tục ở lại Võ Minh thì sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, có thể mang tai họa cho Võ Minh bất cứ lúc nào”.
Đỗ Trọng vừa dứt lời, đã có người nói ngay: “Đúng thế, người nhà họ Đinh phải cút khỏi Võ Minh! Tôi đã ngứa mắt với Đỉnh Văn Trác từ lâu, ỷ vào gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, hết sức hống hách, đừng nói là đuổi ông ta khỏi Võ Minh, cho dù giết đi thì cũng được!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
“Đỉnh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”