Chương
Ngay sau đó, Kitano Takeshi đã xông tới trước mặt anh, giơ tay đấm mạnh vào đầu anh.
Sức mạnh Hủy Diệt ngưng tụ trên nắm đấm của Kitano Takeshi, nắm đấm đó còn chưa giáng xuống, Dương Chấn đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của sức mạnh Hủy Diệt rồi.
Gần như trong nháy mắt, sức mạnh Thủ Hộ trong người anh tự kích hoạt, như định đón đỡ sức mạnh Hủy Diệt.
“Cậu Chấn!”
Đỗ Trọng thấy thế, lập tức tuyệt vọng, hét lên xé lòng.
Ông ta không sao hiểu nổi, rõ ràng Dương Chấn đã đứng dậy rồi, tại sao vẫn ở yên đó, chờ Kitano Takeshi giết anh chứ?
Chắc chắn đòn tấn công này của Kitano Takeshi mạnh hơn trước đó nhỉ?
Sao Dương Chấn đỡ nổi đây?
Bây giờ, nắm đấm của Kitano Takeshi sắp giáng vào đầu Dương Chấn rồi, Dương Chấn vẫn không có dấu hiệu né tránh gì, còn trốn được chắc?
Đòn đánh trước đó mới trúng ngực Dương Chấn mà đã khiến Dương Chấn gần như mất mạng rồi, cú đấm lần này nhắm vào đầu anh, nếu đánh trúng, có lẽ đầu Dương Chấn sẽ nổ tung ngay nhỉ?
Dương Chấn vẫn đứng im, trơ mắt nhìn nắm đấm của Kitano Takeshi đến gần đầu mình.
Khi nắm đấm đó chỉ còn cách đầu anh cm, trong khoảnh khắc đó, Dương Chấn cảm nhận được tốc độ của dòng chảy thời gian bỗng thay đổi, cú đấm nhanh như chớp chậm đi mấy lần.
“Chính là lúc này!”
Dương Chấn thầm hét, bàn tay phải đã dùng sức từ nãy bỗng vung lên, đánh vào đầu Kitano Takeshi.
“Rầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, một bóng người bay thẳng ra xa như diều đứt dây.bg-ssp-{height:px}
Xung quanh lặng ngắt!
Mọi người đều tròn mắt nhìn cảnh tượng vừa xảy ra.
Chuyện mà họ tưởng tượng cũng không xảy ra, người bay ra xa không phải Dương Chấn mà là Kitano Takeshi.
Sau khi đánh xong, Dương Chấn cũng bị đẩy lùi bảy, tám bước mới đứng vững, nắm tay anh đã nứt ra, trên mặt còn có máu chảy.
Nhưng không biết đó là máu anh hay máu Kitano Takeshi, hoặc là máu của cả hai người.
Anh đứng im, thở hổn hển, anh đã dồn hết sức mạnh vào cú đấm vừa rồi, nó gần như rút hết sức lực của anh.
Sau khi bị Dương Chấn đánh trúng đầu, Kitano Takeshi bay ra xa, nặng nề rơi xuống chỗ cách đó mười mét.
“Thắng rồi à?”
Một lúc lâu sau, mới có cao thủ Chiêu Châu khiếp sợ nói.
“Thắng! Ha ha, Cậu Chấn thắng rồi!”
Ngay sau đó, Đỗ Trọng cũng hoàn hồn, cười lớn, còn rơi nước mắt vì kích động.
Tất cả cao thủ Chiêu Châu cũng hoàn hồn, thậm chí họ còn thấy như đang mơ, họ không sao tưởng tượng nổi Dương Chấn đã đấm cú cuối cùng như thế nào.
Rõ ràng Kitano Takeshi cao hơn anh hai cảnh giới nhỏ đã xông tới trước mặt anh, nắm đấm của ông ta cũng sắp giáng xuống đầu anh rồi.