Chương
Đúng lúc ông ta sắp thành công thì lại có kẻ thứ ba xuất hiện.
Tuy ông ta rất mạnh nhưng vẫn chưa thực sự bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, chỉ mình ông ta không thể đối phó nổi ba mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Đinh Văn Trác dẫn theo.
Điều khiến ông ta kiêng dè chính là hai cao thủ sau lưng Đinh Văn Trác có thực lực cực mạnh, ít nhất cũng đã đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, về phần họ có đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong không, ông ta cũng không rõ.
Đúng lúc này, Đinh Văn Trác bỗng nhìn Vạn Tề, cười ha hả: “Trưởng lão Vạn, tôi nghĩ ông mới là người có tư cách trở thành phó hội trưởng Võ Minh nhất, không biết trưởng lão Vạn nghĩ sao?”
Vạn Tề thoáng sững sờ, hình như không ngờ Đinh Văn Trác sẽ nói thế với mình.
Nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại, Đinh Văn Trác đang định lôi kéo ông ta, tỏ ý sẽ cho ông ta làm phó hội trưởng, còn chức hội trưởng chỉ có một, đương nhiên Đinh Văn Trác phải giữ lại cho mình.
Trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng tái mặt, họ chọn Ninh Thiên Hòa đã khó khăn lắm rồi, kết quả Đinh Văn Trác lại dẫn người đến.
Vạn Tề im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Đinh Văn Trác cũng không sốt ruột, mỉm cười chờ câu trả lời của Vạn Tề.
Cùng lúc đó, ở phòng bệnh trong trụ sở chính Võ Minh.
Dương Chấn đang nằm im trên giường bệnh, trên người có rất nhiều thiết bị y tế theo dõi các dấu hiệu sinh tồn.
Anh không nhúc nhích, nếu tim không đập, thậm chí những người nhìn thấy anh còn nghĩ anh đã chết.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, một cô gái trẻ mặc đồ đen bước tới trước giường bệnh, nhìn Dương Chấn đang nằm trên giường với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Chấn một lúc lâu rồi lấy một cái lọ ngọc ra, đổ một viên đan dược màu đen bóng loáng ra khỏi lọ.
Đan dược vừa được đổ ra khỏi lọ, trong phòng lập tức tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Cô gái áo đen nhanh chóng đút đan dược vào miệng Dương Chấn.bg-ssp-{height:px}
Đan dược vừa vào miệng đã hóa thành một dòng nước ấm, chảy xuống bụng Dương Chấn.
Chỉ sau thoáng chốc, số liệu trên các thiết bị giám sát dấu hiệu sinh tồn của Dương Chấn nhanh chóng tăng lên mức bình thường.
Chưa đầy một phút, số liệu của các dấu hiệu sinh tồn còn rất thấp hồi nãy đã đạt mức bình thường.
Cô gái áo đen cúi đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, bỗng vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e mặt Dương Chấn, trong đôi mắt đỏ hoe đã ầng ậc nước mắt.
“Anh rể, tạm biệt!”
Cô gái áo đen nói rồi quay người rời đi.
Cô ta đến và đi một cách vội vàng, thậm chí không ai biết cô ta đã đến.
Cô gái áo đen này không phải ai khác, chính là Tần Y đã trở thành thánh nữ Thánh Cung.
Lúc này, bầu không khí bên ngoài trụ sở chính của Võ Minh hết sức nghiêm trọng.
Đinh Văn Trác và ba mươi cao thủ hàng đầu ở một phe, Ninh Thiên Hòa, trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng ở một phe, Vạn Tề ở một phe, còn những cao thủ Võ Minh khác thì không có quyền lựa chọn.
Đinh Văn Trác cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Vạn Tề, chờ Vạn Tề trả lời.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vạn Tề cũng lên tiếng: “Tôi chỉ làm minh chủ thôi!”