Chương
Trong lúc nhất thời, các cao thủ đó thi nhau cầu khẩn.
Dương Chấn thản nhiên nhìn đám người này, anh cũng không rõ họ có nói thật không, nhưng xem ra không giả.
Hơn nữa, cho dù những người này muốn gây chuyện thì cũng không tạo được sóng gió gì khi có anh ở đây.
Cho dù không có anh ở đây, sau này Võ Minh vẫn có Đỗ Trọng và Ninh Thiên Hòa, cũng có thể trấn áp đám người này.
Dương Chấn nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Ninh Thiên Hòa: “Ông nghĩ sao?”
Ninh Thiên Hòa nói: “Tôi nghĩ có thể để năm cao thủ của nhà họ Đinh cút đi! Còn cao thủ kia, nếu muốn thì ở lại, còn không thì cũng cút nốt”.
“Với những người đồng ý ở lại Võ Minh, tạm thời xem biểu hiện của họ, chỉ cần họ đồng ý nghe theo sự quản lý của Võ Minh, sau này có thể khen thưởng họ theo cống hiến của họ với Võ Minh”.
Dương Chấn gật đầu: “Được, cứ theo lời ông nói, chuyện khác giao cho ông!”
Dương Chấn nói rồi lấy một viên đan dược ra, đưa cho Ninh Thiên Hòa rồi nói: “Đây là Phá Kính Đan, sẽ giúp cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong có tỷ lệ đột phá một cảnh giới rất lớn, sau khi ông uống xong, chắc sẽ đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ”.
Nghe thấy thế, Ninh Thiên Hòa lập tức mừng rỡ nói: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ ạ!”
Những người khác đều nhìn về phía Ninh Thiên Hòa bằng ánh mắt hâm mộ.
Sau khi rời khỏi trụ sở chính của Võ Minh, Dương Chấn dẫn Mã Siêu và anh em nhà họ Tống về dinh thự Vân Phong.
Sự quay về của Dương Chấn khiến mọi người hết sức vui mừng, sau khi trận chiến sống còn giữa Dương Chấn và Kitano Takeshi kết thúc vào ba ngày trước, anh hoàn toàn biến mất, những người thân thiết nhất với Dương Chấn cũng lo lắng mất ba ngày.
“Tiểu Uyển, anh không sao thật, em cứ yên tâm”.bg-ssp-{height:px}
Dương Chấn nhìn Phùng Tiểu Uyển đang kiểm tra cơ thể mình, nói: “Em kiểm tra cho hai vị tiền bối Tả – Hữu trước đi, vết thương của họ rất nặng”.
Trước đó, khi ở trụ sở chính của Võ Minh, anh em nhà họ Tống suýt bị giết, nhưng thực lực của họ quá yếu, không bị ai cố tình nhắm vào, bằng không có lẽ họ đã chết rồi.
Phùng Tiểu Uyển không quan tâm đ ến Dương Chấn, kiểm tra kỹ cho Dương Chấn rồi mới yên tâm.
Phùng Tiểu Uyển chợt hỏi: “Anh Chấn, anh có thấy lần này, thực lực của anh tăng quá nhiều sau khi đột phá không thế?”
Dương Chấn thoáng sửng sốt, trước đó anh không nghĩ thế, nhưng sau khi nghe Phùng Tiểu Uyển nói xong, có vẻ đúng là như vậy.
Thực lực càng mạnh thì càng khó vượt cảnh giới để giết địch, nhất là sau khi cảnh giới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, độ khó khi vượt cảnh giới để giết địch sẽ càng lớn.
Bây giờ anh đang có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, lẽ ra có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đã là cực hạn rồi, nhưng sau khi dùng linh khí Huyết Chủy, anh lại có thể dễ dàng giết Bách Lý Huyền đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Dù sao Bách Lý Huyền cũng đến từ gia tộc Cổ Võ, vốn có sức chiến đấu cực cao, rất ít cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bình thường của thế tục có thể làm đối thủ của lão ta.
Nhưng Bách Lý Huyền vẫn bị anh dễ dàng git chết.
Tức là bây giờ, sau khi dốc toàn lực, anh có thể đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư?
Nếu đúng thế thật, sau khi bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chẳng lẽ anh sẽ vô địch dưới Thiên Cảnh à?