Chương
Chính vì lẽ đó, Ma Sơn còn được gọi là đất thánh lên thẳng Thiên Cảnh.
Ở Ma Sơn, ngày nào cũng có cao thủ đỉnh cao chết, thậm chí ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có khả năng bỏ mạng.
Mã Siêu lại muốn đến nơi nguy hiểm như thế để rèn luyện một thời gian.
Dương Chấn là anh em mà lại không ngăn cản được, nếu Mã Siêu gặp bất trắc, anh cũng không biết phải đối mặt với Ngải Lâm thế nào.
Phùng Tiểu Uyển chợt nói: “Anh Chấn, anh đi theo em một lát, trước đó em đã luyện chế một số đan dược, có tác dụng rất lớn với anh và anh Siêu”.
Dương Chấn hiểu ý Phùng Tiểu Uyển, theo Phùng Tiểu Uyển lên tầng hai.
Không còn người khác nữa, Phùng Tiểu Uyển mới nghiêm nghị nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Chấn, tình hình của anh Siêu tệ lắm ạ!”
Dương Chấn đã đoán được đáp án này từ nãy, bèn hỏi: “Rốt cuộc là tệ đến đâu?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Phong ấn Thị Huyết Châu trong người anh Siêu sắp vỡ, một khi phong ấn vỡ, có lẽ anh Siêu sẽ nổ tung vì sức mạnh đó ngay”.
Dương Chấn biết chuyện rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Anh vội hỏi: “Có cách nào để củng cố phong ấn Thị Huyết Châu không?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Trừ khi có cao thủ đỉnh cao biết thuật phong ấn, như cao thủ đã phong ấn Thị Huyết Châu giúp anh Siêu lần trước”.
Sắc mặt Dương Chấn lập tức trở nên hơi khó coi, lần trước ở Hoàng tộc họ Phùng, Mã Siêu đã hoàn toàn phát huy sức mạnh của Thị Huyết Châu trong người, đánh với Bách Lý Yến.
Cũng chính trong lần đó, một cao thủ mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, bảo nếu Dương Chấn đồng ý với một yêu cầu của mình thì sẽ đồng ý phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.bg-ssp-{height:px}
Nhưng Dương Chấn còn không biết rốt cuộc đối phương trông thế nào, tên gì, là ai, sao đi tìm đối phương để nhờ phong ấn Thị Huyết Châu cho Mã Siêu được chứ?
Dương Chấn có vẻ đau khổ, cắn răng: “Trừ cách đó ra, còn cách nào khác không?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa có cách nào khác, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ đối phương hoặc cao thủ có thực lực ngang bằng hay mạnh hơn đối phương, hơn nữa còn phải có sức mạnh Phong Ấn mới có thể củng cố phong ấn trong người anh Siêu”.
Dương Chấn hít sâu một hơi, cố kiểm soát tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Với tình trạng bây giờ của cậu ấy thì còn kiên trì được bao lâu?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Phong ấn đã có vết nứt, sức mạnh của Thị Huyết Châu đang không ngừng ăn mòn cơ thể của anh Siêu qua vết nứt đó, vết nứt sẽ lớn dần theo thời gian, mãi đến khi phong ấn hoàn toàn vỡ vụn”.
“Với tình hình hiện giờ, có lẽ anh Siêu chỉ chịu được một tháng nữa là cùng, hơn nữa còn không được chủ động vận dụng sức mạnh của Thị Huyết Châu, nếu anh ấy dùng sức mạnh của Thị Huyết Châu nhiều, phong ấn sẽ vỡ nhanh hơn nữa”.
“Anh Chấn, tình trạng của anh Siêu thực sự rất tệ, anh định dẫn anh ấy đi làm nhiệm vụ thật à? Em đề nghị để anh ấy ở lại nghỉ ngơi, anh nghĩ cách tìm một cao thủ có sức mạnh Phong Ấn để củng cố phong ấn cho anh Siêu”.
Dương Chấn lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Không phải anh cứ dẫn cậu ấy đi, mà là cậu ấy kiên quyết phải đi”.
Với tư cách là anh em tốt của Mã Siêu, Dương Chấn hiểu rõ tính Mã Siêu, đừng ai hòng thay đổi chuyện mà anh ta muốn làm.