Chàng Rể Chiến Thần

chương 307: không phải con gái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đặng Dương cả giận nói.

Con gái của ông ta, là hạng người gì, người làm cha như ông ta, cũng là người rõ ràng nhất.

Có thể làm Đặng Mỹ Linh quỳ xuống xin mình giúp đỡ, khẳng định là phiền phức rất lớn.

Đặng Mỹ Linh không dám giấu diếm, vội vàng nói chuyện cô ta và Chu Kim Hảo bí mật giết chết Tần Đại Dũng, rồi giết Dương Chấn, tất cả chi tiết cho Đặng Dương.

“Bốp!”

Đợi Đặng Mỹ Linh nói xong, Đặng Dương tát cô một cái, phẫn nộ gầm thét lên: “Nghiệp chướng, mày lại gan lớn đến mức thuê hung thủ giết người! Cái này mày muốn cho cả nhà họ Đặng chôn cùng sao!”

Đây là lần đầu tiên Đặng Đương đánh Đặng Mỹ Linh, nhưng lúc này Đặng Mỹ Linh căn bản không dám so đo, quỳ gối dưới chân Đặng Dương, khóc nói: “Ba, con cũng là vì nhà họ Đặng mà! Nếu như không phải vì anh ta, nhà họ Đặng chúng ta sao lại gặp phải nhiều phiền phức như vậy?”

“Nếu như ba không giúp con, đợi Chu Kim Hảo lộ ra, lấy sự ác độc của anh ta, nhất định sẽ lôi con ra, Dương Chấn nhất định sẽ không tha cho con, ba nhanh nghĩ cách đi!”

Đặng Mỹ Linh thật sự sợ hãi, khóc nức nở.

Đặng Dương mặc dù phẫn nội, nhưng cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện nói, nghĩ lớn mà nói, đây là thuê giết người, một khi chuyện lộ ra, cho dù Chu Kim Hảo là thủ phạm chính, Đặng Mỹ Linh cũng trốn không thoát.

Năng lực của Dương Chấn, lần trước ở đại hôn nhà họ Chu, ông ta đã được chứng kiến.

Cho dù Đặng Dương bán cả nhà họ Đặng, cũng không có cách nào cứu Đặng Mỹ Linh.

“Ba, ba cũng chỉ có một người con gái là con đây, nếu như con chết rồi, ba phải làm sao?”

“Ba, cầu xin ba giúp con một chút, con thật sự biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa!”

Đặng Mỹ Linh còn đang đau khổ cầu khẩn, Đặng Dương tâm phiền ý loạn, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”

Đặng Mỹ Linh lúc này mới ý thức được, Đặng Dương cũng không từ chối, hình như đang tự hỏi, phải giải quyết chuyện này thế nào.

Thật lâu sau, Đặng Dương đột nhiên nói: “Bây giờ, chuyện này, chỉ có một cách, là Tần Đại Quang chết.!”

“Đúng, chỉ cần Tần Đại Quang chết, sẽ không một ai biết chân tướng, cho dù Dương Chấn hoài nghi, không có chứng cứ, anh ta cũng không thể làm gì con.”

Đặng Mỹ Linh vội vàng nói.

“Nhưng mà giết Tần Đại Quang, dễ lắm sao?” Đặng Dương trong lòng phiền muộn.

Vừa rồi, ông ta từ trong miệng Đặng Mỹ Linh biết được, bây giờ Dương Chấn tiếng canh bên người Tần Đại Quang, Chu Kim Hảo cũng không cách nào tiếp xúc với Tần Đại Quang, mới không thể nào thực hiện âm mưu được.

“Nếu như có thể nghĩ cách dẫn dắt Dương Chấn rời đi, Chu Kim Hảo sẽ có cơ hội động thủ.” Đặng Mỹ Linh nói.

Đặng Dương không nói gì, gương mặt trầm tư, qua một lúc lâu, ông ta mới lắc đầu: “Bây giờ cũng đừng trông cậy vào người đàn bà ngu xuẩn ngày nữa! Chỉ có thể dựa vào chúng ta tự động thủ.”

“Ba, không phải ba muốn con đi giết Tần Đại Quang chứ? Dương Chấn đã biết, ngày Tần Đại Quang gặp chuyện không may, con đi tìm Chu Kim Hảo, nếu nhưng bây giờ con đến Giang Châu, Dương Chấn nhất định sẽ giết chết con!”

Đặng Mỹ Linh lập tức quá sợ hãi, tâm trạng kích động nói ra.

Đặng Dương lắc đầu, mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, con cứ sống ở chỗ này cho ba, đâu cũng không được đi.”

“Ba, vậy Tần Đại Quang bên kia, phải làm gì bây giờ?” Đây mới là Đặng Mỹ Linh quan tâm nhất.

“Ba sẽ tìm người, xử Tần Đại Quang!” Trong mắt Đặng Dương lộ ra một ánh sáng lạnh.

Nghe vậy, cả người Đặng Mỹ Linh run lên, nhưng nghĩ đến Tần Đại Quang sẽ chết, cô ta cũng vô cùng cao hứng.

“Ba ba, cảm ơn ba!” Cô ta kích động nói.

“Đây là lần cuối cùng ba giúp con, nếu như lần sau, con lại lui tới với người đàn bà ngu xuẩn kia, vậy cũng đừng trách ba không niệm tình cha con!” Đặng Dương trịnh trọng cảnh cáo nói.

“Ba yên tâm, con tuyệt đối sẽ không liên lạc với người ngu xuẩn kia nữa!”

Đặng Mỹ Linh lập tức vội mở miệng nói.

Đặng Dương gật nhẹ đầu, đi đến bên cửa sổ, gọi một cuộc điên loại: “Hồng Gia, tôi muốn nhờ ngài, giúp tôi giết một người!”

Cuối cùng, Đặng Dương dùng giá tỷ, đàm phán xong chuyện này.

“Đây là lần cuối cùng!”

Sau khi Đặng Dương cúp điện thoại, lạnh lùng nói ra.

“Ba, con biết rồi, ba yên tâm, con sẽ không bao giờ mang đến phiền phức cho ba nữa.” Đặng Mỹ Linh nói.

Còn Dương Chấn đang ở trong phòng Tần Đại Quang, cũng không biết, Đặng Dương cũng dám mua người đến giết Tần Đại Quang.

Nhưng cho dù biết, cũng không sao cả.

Chỉ cần Tần Đại Quang chưa tỉnh, anh sẽ không rời khỏi bệnh viện.

“Ông xã, anh cũng đừng ở lại bệnh viện với em nữa, đến công ty giúp Yên đi! Gần đây em ấy quá bận rồi, một ngày đều tăng ca đến nửa đêm, còn phải đến bệnh viện thăm ba.”

Tần Nhã nhìn hai mắt Dương Chấn ngập tràn tia máu đỏ, rất là đau lòng.

Nói là để Dương Chấn đi giúp Tần Yên, nhưng mà cũng chỉ là kiếm cớ, để anh nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian này, Chu Kim Hảo cũng chơi xấu không rời khỏi bệnh viện, một mình chiếm lấy một giường trong phòng, Tần Nhã ngủ trên một cái giường.

Mà Dương Chấn, chỉ còn lại một chiếc ghế sofa, chỉ có thể dựa vào ngủ.

Tần Nhã nhìn trong mắt, đau trong lòng.

Chu Kim Hảo nghe thấy lời Tần Nhã nói, con mắt cũng sáng lên, cũng vội vàng nói: “Bệnh viện có tôi với Tiểu Nhã là được rồi, cậu là một người đàn ông, cả ngày tốn thời gian ở chỗ này, cũng không làm việc, muốn con gái tôi kiếm tiền nuôi cậu sao? Cậu xem là cái gì…”

Mấy hôm nay, Chu Kim Hảo thường xuyên chủ động nói chuyện với Tần Nhã, chỉ là Tần Nhã căn bản không phản ứng.

Đây vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với Dương Chấn.

Dương Chấn híp mắt nhìn Chu Kim Hảo, bị Dương Chấn nhìn chằm chằm, Chu Kim Hảo lập tức vô cùng hoảng hốt, vội vàng nhịn lại mấy lời chưa nói xong.

“Được, vậy anh đi làm việc trước, bên phía bệnh viện này, giao cho em, tối mai anh lại đến.” Dương Chấn nói ra.

Chu Kim Hảo nghe thấy Dương Chấn nói như vậy, lập tức cuồng hỉ trong lòng.

Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng bà ta cũng có cơ hội động thủ rồi

Chỉ là, bà ta không phát hiện, khóe miệng Dương Chấn nở một nụ cười lạnh rồi biến mất.

“Được, cũng hơn tám giờ tối rồi, anh nhanh về nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt một đêm, ngày mai còn phải đến công ty giúp Yên.” Tần Nhã vội vàng thúc giục.

Dương Chấn gật đầu, xoay người rời đi.

Anh vừa rời đi, Chu Kim Hảo lập tức đứng dậy nói: “Tiểu Nhã, mẹ ra ngoài mua chút hoa quả, đợi lát nữa sẽ quay vể.”

Tần Nhã không để ý, chỉ nhìn Tần Đại Quang.

Dương Chấn đang đi ra ngoài bệnh viện, nhanh chóng phát hiện có người đi theo sau lưng, khóe miệng anh cong lên một độ cong trêu ngươi, giả vờ không biết gì cả, trực tiếp rời đi.

Chu Kim Hảo tự cho là mình ngụy trang rất tốt, lại không ngờ Dương Chấn đã sớm biết.

Đường đường là thủ hộ biên giới phía Bắc, năng lực phản trinh sát sao lại yếu như vậy?

Chu Kim Hảo nhìn tận mắt Dương Chấn rời khỏi bệnh viện, bà ta mới thở phào một hơi, gương mặt dữ tợn nói: “Rốt cuộc tôi cũng đợi được cơ hội!”

Bên kia, Dương Chấn vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, lập tức quay đầu xe, lần nữa đi về phía bệnh viện.

Sở dĩ anh rời đi, là vì để cho Tần Nhã yên tâm, đồng thời, cũng là vì cho Chu Kim Hảo một cơ hội động thủ.

Mặc dù, Tần Đại Quang sắp tỉnh rồi, nhưng anh cũng không thể cam đoan, Tần Đại Quang biết Chu Kim Hảo tìm người ám sát mình.

Chỉ có tự mình Chu Kim Hảo lộ ra, mới là kết quả tốt nhất.

Hôm nay, Tần Nhã đã có sự nghi ngờ rất lớn với Chu Kim Hảo, chỉ cần Chu Kim Hảo động thủ, vậy tất cả chân tướng đều rõ ràng.

Mặc dù Tần Nhã sẽ vô cùng đau khổ, nhưng đã sớm có nghi ngờ với Chu Kim Hảo, cô hẳn là rất nhanh ra khỏi sự bi thương này.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ Tần Đại Quang, chỉ còn Tần Nhã và Chu Kim Hảo, hai người giống như là người xa lạ, vẫn không chút trao đổi.

Vẫn luôn đợi đến lúc rạng sáng, thừa dịp Tần Nhã đi vệ sinh, Chu Kim Hảo vội vàng đứng dậy, mở một túi giấy nhỏ, đổ hết bột màu trắng bên trong vào cốc nước của Tần Nhã.

Đây là thuốc ngủ bà ta đã sớm chuẩn bị xong, trải qua quan sát mấy ngày hôm nay, bà ta phát hiện, mỗi lần Tần Nhã đi vệ sinh xong, đều uống một cốc nước.

Quả nhiên, Tần Nhã sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, bưng cốc nước trên bàn lên, uống hết hơn non nửa cốc nước.

Rất nhanh, có một sự mệt mỏi đánh úp lại, Tần Nhã nhìn đồng hồ, trời cũng vừa rạng sáng rồi.

Cô lại đưa mắt nhìn Chu Kim Hảo ở trên giường, giống như là đã ngủ say, cô lúc này mới yên tâm lên giường ngủ.

Chỉ là cô vừa nằm xuống gói, một cơn buồn ngủ đánh úp lại, dưới tác dụng của thuốc ngủ, cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

“Tần Đại Quang, đừng trách tôi lòng dạ độc ác, muốn trách thì trách ông, ép tôi theo ông sống những ngày đau khổ!”

Chu Kim Hảo rón rén đến trước giường bệnh Tần Đại Quang, gương mặt vô cùng dữ tợn: “Đợi ông chết rồi, trên đời này, sẽ không bao giờ có ai biết, Tần Nhã, cũng không phải là con gái tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio