Chương
“Đúng thế, không thể tiếp tục được, không thể để Minh Viễn gặp chuyện!”
…
Các ông lớn của Võ Tông phía sau Đỗ Bá thi nhau khuyên.
Trong mắt họ tràn ngập vẻ sốt ruột, ở Võ Tông, Đỗ Minh Viễn là chủ tương lai của Võ Tông, cũng là thiên tài có thiên phú yêu nghiệt nhất Võ Tông trong một trăm năm qua.
Trong tương lai, Đỗ Minh Viễn có hy vọng rất lớn để bước vào Thiên Cảnh.
Đối với bất kỳ thế lực thế tục nào, một khi có cao thủ bước vào Thiên Cảnh, thế lực đó cũng sẽ vùng lên theo.
Trong mắt Đỗ Bá cũng có vẻ do dự, lão ta muốn để Đỗ Minh Viễn ép Dương Chấn phát huy thực lực mạnh nhất, nhưng cũng không mong Đỗ Minh Viễn sẽ bị thương vì linh khí.
Ngay cả lão ta cũng e ngại vết thương do linh khí gây ra.
Hơn nữa vừa rồi, Dương Chấn đã thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, sau khi anh điều khiển linh khí, thực lực sẽ tăng vọt, cho dù Đỗ Minh Viễn dốc toàn lực thì cũng rất có thể sẽ bị thương.
Nếu là vũ khí bình thường thì không phải lo, chỉ cần không đâm trúng chỗ hiểm thì không chết được, nhưng vũ khí trong tay Dương Chấn là linh khí thực thụ, vết thương mà nó gây ra cho người luyện võ rất khó lành.
Hình như Đỗ Minh Viễn cũng hiểu nỗi lo của bố mình, chợt nói: “Bố, cứ để con đánh với cậu ta đi!”
Đỗ Bá nhìn nét mặt nghiêm túc của Đỗ Minh Viễn, sau cùng gật đầu: “Ừ!”
Đỗ Minh Viễn nhìn về phía Dương Chấn, trong mắt có vẻ nghiêm nghị chưa từng có, trầm giọng nói: “Cậu rất mạnh! Ngay cả cao thủ vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã mạnh như cậu!”
Dương Chấn nghiêm nghị nhìn về phía đối phương, nói: “Bây giờ tính là bắt đầu rồi chứ?”bg-ssp-{height:px}
Đỗ Minh Viễn gật đầu: “Tính chứ! Đương nhiên là tính rồi!”
Lúc này Dương Chấn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương thừa nhận như thế là được rồi, nếu có thể không ra tay, chắc chắn anh sẽ không ra tay.
Anh biết cho dù có Huyết Chủy, anh cũng không phải đối thủ của Đỗ Minh Viễn, đã vậy, anh cũng không cần thắng, chỉ cần cầm cự mười phút là được.
“Minh Viễn, ra tay đi!”
Đỗ Bá nóng lòng muốn ép Dương Chấn phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, bèn nói.
Đỗ Minh Viễn gật đầu, khí thế của ông ta bỗng tăng đến đỉnh điểm, các ông lớn của Võ Tông đều có vẻ kích động.
“Khí thế của Minh Viễn đã mạnh hơn, lại gần với Thiên Cảnh thêm một bước rồi!”
“Không hổ là yêu nghiệt có thiên phú mạnh nhất Võ Tông chúng ta, mới tuổi mà đã mạnh đến thế, nếu cho Minh Viễn mười năm nữa, chắc chắn Minh Viễn sẽ bước vào Thiên Cảnh!”
“Không chừng chưa đầy mười năm, Minh Viễn đã bước vào Thiên Cảnh rồi!”
…
Các ông lớn của Võ Tông đều kích động nói.
“Rầm!”
Đỗ Minh Viễn bỗng giậm mạnh chân, đá xanh dưới chân ông ta lập tức vỡ vụn, còn ông ta thì đã biến mất.