Chương
Đúng lúc này, một cao thủ Ma Tông mặc đồ đen bỗng bước vào phòng, quỳ một chân trước Lệ Trần, trầm giọng nói: “Tông chủ, dưới núi có một người thanh niên, nói là đến tìm ngài”.
Có vẻ Lệ Trần không hề bất ngờ, lão nói: “Đưa cậu ấy tới đây đi!”
Thuộc hạ vội đáp: “Vâng!”
Lệ Trần nhìn về phía Mã Siêu, cười ha hả: “Cậu có người anh em tốt thật đấy! Vừa hay cậu ấy cũng tới, cậu nói với cậu ấy một tiếng về chuyện cậu sắp trở thành người thừa kế Ma Tông”.
Lúc này Mã Siêu mới hoàn hồn, Dương Chấn tới rồi à?
Trong mắt Nhiếp Thu cũng có vẻ mong chờ, tuy lão ta chưa từng gặp Dương Chấn, nhưng khi biết chuyện về Dương Chấn qua lời Mã Siêu và Lệ Trần, lão ta cũng cảm thấy hơi khó tin.
Một thanh niên mới tuổi lại có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thật á?
Đúng lúc này, cao thủ Ma Tông vừa đến báo tin hồi nãy dẫn một người thanh niên bước vào.
“Anh Chấn!”
Nhìn thấy Dương Chấn, Mã Siêu lập tức kích động chạy tới.
Sau khi thấy Mã Siêu, trái tim đang lơ lửng của Dương Chấn mới hạ xuống, trên mặt anh tràn ngập vẻ lo lắng, anh quan sát khắp người Mã Siêu, thấy Mã Siêu không sao thật thì mới yên tâm hẳn.
Tuy Mã Siêu không quá đáng lo, nhưng trên người vẫn có không ít vết thương ngoài da, những vết thương này còn có vẻ rất nghiêm trọng.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Mã Siêu, Dương Chấn biết chắc chắn Mã Siêu đã phá vỡ phong ấn trong người, nên cơ thể mới nứt toác ra như thế.
Dương Chấn cảm thấy rất khó chịu, nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Cậu cứ yên tâm, sau khi tìm được Nhiếp Thu, tôi sẽ báo thù cho cậu!”
Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Nhiếp Thu đứng cạnh lập tức nhíu mày.
Tuy Mã Siêu và Lệ Trần đã nói rằng Dương Chấn rất mạnh, nhưng lão ta chưa bao giờ được chứng kiến thực lực của Dương Chấn, rất không hài lòng với những gì mà Dương Chấn nói.bg-ssp-{height:px}
Mã Siêu đang định lên tiếng, Nhiếp Thu đã bước tới trước, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn với sắc mặt khó coi: “Tôi chính là Nhiếp Thu mà cậu bảo!”
Lúc này Dương Chấn mới nhìn về phía Nhiếp Thu, nghe thấy đối phương nói thế, anh cũng có vẻ kinh ngạc.
Anh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết trước đó, anh em tốt của anh đã bị Nhiếp Thu bắt cóc, thậm chí còn phải phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu để đánh với Nhiếp Thu.
Nhưng bây giờ, hình như mọi chuyện không như anh nghĩ nhỉ?
Bằng không, tại sao Nhiếp Thu lại ở cùng Mã Siêu chứ?
Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Anh Chấn, anh đừng ra tay, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải…”
Anh ta đang định nói tiếp thì lại bị Nhiếp Thu ngắt lời.
Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn về phía Dương Chấn: “Không có hiểu lầm gì hết, tôi nhòm ngó đan dược của cậu ta, ép cậu ta phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu, nếu tông chủ Lệ không đến cứu, anh em tốt của cậu đã bị tôi giết rồi”.
Dương Chấn lập tức nổi giận: “Ông chán sống rồi!”
Anh cứ tưởng mình đã hiểu lầm, xem ra không phải thế.
Tuy anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, Nhiếp Thu suýt giết Mã Siêu.
Lệ Trần cũng không ngăn cản cuộc đối đầu giữa hai người, còn mỉm cười, nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Nếu hai người muốn đánh, hay đổi chỗ khác đi? Hai người chuẩn bị đi, mười phút sau gặp ở sân đấu võ của Ma Tông nhé?”