Chương
“Thần Hành Tông cũng được, Võ Tông cũng thế, hoặc hai thế lực hàng đầu khác sẽ có danh tiếng tốt hơn Ma Tông, nhưng điều này có thể chứng minh Thần Hành Tông và Võ Tông không làm việc ác gì à?”
“Với sự hiểu biết của tôi về Ma Sơn, có rất nhiều người giả vờ đạo mạo, tự xưng là bên chính thống của võ đạo, nhưng lại lén làm rất nhiều chuyện ác không muốn để ai biết”.
“Ma Tông có danh tiếng không tốt, vì người của Ma Tông đều tu luyện công pháp ma đạo, công pháp ma đạo vô cùng bá đạo, khi đánh với người cùng cảnh giới, cao thủ tu luyện công pháp ma đạo rất dễ khiến kẻ địch bị thương nặng, chính vì thế nên rất nhiều người gọi công pháp ma đạo là bàng môn tả đạo”.
Dương Chấn cũng không nói bừa, hồi trước khi tới Ma Sơn, anh đã thấy và nghe nói rất nhiều chuyện.
Anh từng tận mắt chứng kiến, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến từ Thần Hành Tông tự nhận là bên chính thống của võ đạo bị giết bởi một cao thủ còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, chỉ vì ông ta mới bị một cao thủ cùng cảnh giới của Ma Tông đánh bại nên tâm trạng không tốt.
Anh còn từng thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông cứu một cao thủ Vương Cảnh bị cao thủ Độc Tông đuổi giết.
Ở Ma Sơn có vô số cao thủ, có thể nói, người dưới Siêu Phàm Cảnh đều là giun dế, mà dưới Siêu Phàm Cảnh là Thần Cảnh, dưới Thần Cảnh là Vương Cảnh.
Ai mà ngờ một cao thủ hàng đầu Ma Sơn lại chiến đấu vì một con kiến hôi đây?
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ Dương Chấn cũng không tin.
Năm đó, khi rèn luyện ở Ma Sơn, Dương Chấn đã chứng kiến quá nhiều, có lẽ vì anh đã tận mắt thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia cứu một cao thủ Vương Cảnh, nên anh không có thành kiến gì với Ma Tông hết.
Dương Chấn nói: “Hơn nữa, tiền bối Lệ đã cứu mạng cậu tận hai lần!”
Lần đầu tiên là khi Mã Siêu bị Thị Huyết Châu cắn trả, trong lúc Dương Chấn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh em tốt của mình sắp chết, Lệ Trần đã xuất hiện, phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.
Lần này, Lệ Trần lại cứu Mã Siêu khi Nhiếp Thu định giết Mã Siêu.
Mã Siêu là anh em tốt của Dương Chấn, Lệ Trần đã cứu Mã Siêu hai lần, Dương Chấn không muốn quan tâm tới chuyện khác, chỉ biết rằng anh em tốt của mình đã nợ ơn cứu mạng của Lệ Trần, như vậy Lệ Trần cũng chính là ân nhân của anh.bg-ssp-{height:px}
“Anh Chấn, em hiểu rồi!”
Rốt cuộc Mã Siêu cũng hạ quyết tâm, gật đầu: “Như vậy, em sẽ gia nhập Ma Tông!”
Dương Chấn mỉm cười: “Tốt lắm!”
Đúng lúc này, cảm giác mệt mỏi dữ dội ập tới, Dương Chấn trợn trắng mắt, lập tức hôn mê.
“Anh Chấn!”
Mã Siêu lập tức biến sắc, hét lớn.
Khi đánh với Nhiếp Thu trước đó, Dương Chấn đã tiêu hao quá nhiều, anh đã đánh bại cao thủ bước một chân vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đúng là kỳ tích.
Huyết mạch cuồng hóa và Huyết Chủy đã khiến cơ thể anh phải chịu gánh nặng rất lớn, kết quả anh lại mở lĩnh vực ma đạo, điều này đã khiến cơ thể anh bị tổn thương nặng nề.
Lệ Trần nhanh chóng chạy tới, thấy Dương Chấn đã hôn mê sâu, lão nhíu mày.
Sau khi Lệ Trần kiểm tra cho Dương Chấn xong, Mã Siêu căng thẳng hỏi: “Tiền bối Lệ, anh Chấn sao rồi?”
Lệ Trần mỉm cười, lắc đầu: “Cứ yên tâm, cậu ấy không sao, chỉ là cậu ấy tiêu hao quá nhiều trong trận chiến trước đó, còn mở lĩnh vực ma đạo lần đầu nên mới hôn mê sâu”.