Chương
“Một khi ta rời khỏi Ma Tông, một mình con không thể chống lại thế lực hàng đầu khác, phải tìm đồng minh thích hợp thì mới có thể giữ vững vị trí của Ma Tông ở Ma Sơn”.
“Dương Chấn chính là đồng minh thích hợp nhất, nhưng không thể khiến cậu ấy gia nhập Ma Tông, chỉ có điều anh em tốt của cậu ấy là Mã Siêu cũng rất được, thiên phú của Mã Siêu vô cùng xuất chúng, để Mã Siêu thừa kế chức Ma Tử của Ma Tông là không thể phù hợp hơn”.
Hồng Ma đã hiểu ý Lệ Trần, ông ta gật nhẹ đầu, nghiêm nghị nói: “Sư phụ, con hiểu rồi! Sư phụ cứ yên tâm, cho dù người tới giới Cổ Võ, con vẫn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ Mã Siêu, bảo vệ Ma Tông cùng cậu ấy”.
Lệ Trần hết sức vui mừng, lão biết cho dù không nói những lời này, sau khi lão rời khỏi Ma Tông, Hồng Ma cũng sẽ không phản bội Ma Tông.
Lão bỗng lấy một cái lọ ngọc tinh xảo ra, đưa cho Hồng Ma.
Thấy lọ ngọc này, Hồng Ma lập tức biến sắc, quỳ “bịch” xuống trước mặt Lệ Trần, vội nói: “Sư phụ, người định làm gì vậy?”
Lệ Trần nhìn về phía Hồng Ma với vẻ cưng chiều, mỉm cười ấm áp, nói: “Ta định giữ viên Phá Kiếp Đan này để dùng khi đột phá Thiên Cảnh, kết quả mạng ta lớn, đã vượt qua thiên kiếp, nên không động tới viên Phá Kiếp Đan này”.
“Bây giờ con đã đến bước này, cách lúc đột phá không xa nữa, ta sẽ đưa viên Phá Kiếp Đan này cho con, khi con đột phá, nếu không chịu được thì nhất định phải uống viên đan dược này”.
Khi cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đột phá, trời đất sẽ giáng thiên kiếp xuống, chỉ cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh mới chịu được uy lực của thiên kiếp, những người đột phá có chút thiếu sót đều không vượt qua thiên kiếp được.
Phá Kiếp Đan có thể giúp cường độ cơ thể của người đột phá trở nên mạnh mẽ hơn, từ đó thuận lợi vượt qua thiên kiếp.
Viên Phá Kiếp Đan này là viên Phá Kiếp Đan duy nhất của Ma Tông, để đạt được nó, Lệ Trần từng rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, suýt mất mạng.
Phá Kiếp Đan không chỉ có tác dụng với người đột phá Thiên Cảnh, nếu cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ uống nó thì có thể đột phá một cảnh giới nhỏ trong chớp mắt.bg-ssp-{height:px}
Hồng Ma biết Lệ Trần đang gánh thù sâu hận lớn, rất cần tăng thực lực, vậy mà giờ lão lại đưa viên Phá Kiếp Đan mà mình đã giành về bằng mạng sống cho ông ta.
Lệ Trần mỉm cười nhìn Hồng Ma đang quỳ, vươn tay đỡ ông ta dậy: “Những năm gần đây, con đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho Ma Tông, ta chứng kiến hết, chức Ma Tử của Ma Tông vốn nên do con thừa kế, nhưng để giúp Ma Tông kết giao với một thanh niên có tiềm lực, ta bắt buộc phải đưa thứ thuộc về con cho người ta”.
“Con cứ nhận viên Phá Kiếp Đan này đi, xem như sư phụ xin lỗi con, con cố gắng tu luyện để sớm bước vào Thiên Cảnh, ta sẽ chờ con ở giới Cổ Võ!”
Trên mặt Hồng Ma tràn ngập vẻ cảm động, ông ta nhìn Lệ Trần bằng đôi mắt đỏ hoe, ông ta được Lệ Trần nuôi nấng từ nhỏ, trong mắt ông ta, Lệ Trần không khác gì bố.
Ngay cả khi Lệ Trần tuyên bố sẽ giao chức Ma Tử cho Mã Siêu, ông ta cũng chỉ hơi không cam lòng, chứ chưa bao giờ định khiến Lệ Trần đổi ý.
Bởi vì ông ta biết rõ, Lệ Trần đã quyết định như thế, chắc chắn sẽ có lý lẽ riêng.
Đến lúc này, khi Lệ Trần đưa viên Phá Kiếp Đan mà mình đánh đổi bằng mạng sống cho ông ta, ông ta không thể kiểm soát tâm trạng của mình nữa.
“Con cất đi đi!”
Lệ Trần nhìn Hồng Ma với vẻ hiền từ, nói lại.