Chương
Khi biết dưới mật thất có long mạch, Dương Chấn vô cùng kinh ngạc, đương nhiên anh đã nghe nói đến long mạch, nhưng đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với long mạch ở khoảng cách gần như thế.
Dương Chấn cứ tưởng long mạch chỉ tồn tại ở giới Cổ Võ, cho dù nó có ở thế tục thì cũng đã bị cao thủ của giới Cổ Võ cướp đi từ lâu rồi.
Bởi vậy có thể thấy, việc Lệ Trần cho phép anh vào đây tu luyện thể hiện thành ý lớn tới đâu.
Nếu Dương Chấn tiết lộ tin tức về long mạch ra ngoài, cho dù cao thủ giới Cổ Võ làm trái quy định thì cũng phải tới Ma Sơn, khi đó, Ma Tông sẽ xong đời.
Không ngờ Lệ Trần lại đồng ý cho Dương Chấn biết tin tức quan trọng như thế, không hề coi Dương Chấn như người ngoài.
“Anh Chấn, việc tu luyện sẽ tiến bộ rất nhanh ở đây, hôm nay em mới tu luyện tại đây một buổi chiều mà đã cảm nhận được thành quả gấp mười lần khi em tu luyện ở thế tục!”
Mã Siêu kích động nhìn Dương Chấn: “Anh Chấn, chi bằng anh ở Ma Sơn một khoảng thời gian với em đi, với thiên phú của anh, nếu tu luyện tại chỗ này, chắc chắn võ công sẽ tiến bộ rất nhanh, không chừng sau khi tu luyện ở đây mười ngày nửa tháng, anh sẽ đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đấy”.
“Tốt nhất là đột phá Thiên Cảnh trước tuổi! Khi đó, cho dù là ở giới Cổ Võ, anh cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ”.
Dương Chấn cười khổ: “Đâu thể nói đột phá là đột phá ngay, nếu dễ thế thì trên đời đã không có kẻ yếu rồi”.
Mã Siêu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Anh Chấn, chẳng lẽ anh không biết anh chính là kiểu đột phá rất dễ, nói đột phá là đột phá ngay à?”
Dương Chấn cười nói: “Chúng ta tu luyện thôi!”
“Vâng!”
Hai anh em nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Cả đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, khi Dương Chấn kết thúc việc tu luyện, mở mắt ra thì không thấy Mã Siêu đâu nữa.bg-ssp-{height:px}
Dương Chấn cảm nhận cảnh giới của mình rồi kinh ngạc nhận ra, chỉ sau một đêm tu luyện, cảnh giới của anh lại có chỗ tiến bộ, tuy chưa đột phá nhưng đã tăng lên so với cảnh giới vừa đột phá hôm qua rồi.
Với tốc độ tu luyện này, có lẽ chẳng mấy nữa, anh sẽ đột phá.
Đúng lúc này, anh chợt nhớ ra một chuyện lớn, lập tức biến sắc: “Không ổn rồi!”
Anh đứng phắt dậy rồi vội vàng rời khỏi mật thất.
“Cậu Chấn, có chuyện gì mà vội thế?”
Thấy Dương Chấn vội vàng bước đến, Lệ Trần đang ăn sáng cười ha hả: “Ngồi xuống ăn với tôi đi!”
Mã Siêu đang đứng sau lưng Lệ Trần, bưng trà rót nước cho lão, đã vào vai đồ đệ của tông chủ Ma Tông.
Dương Chấn vội nói: “Tiền bối, tôi không ăn đâu, giờ tôi có việc gấp phải về Võ Tông, phiền tiền bối sắp xếp giúp tôi một chiếc xe, đưa tôi về Võ Tông ngay ạ”.
Lệ Trần vẫn chưa biết tin Dương Chấn đã đồng ý gia nhập Võ Tông, sau khi nghe Dương Chấn nói rằng phải về Võ Tông, lão kinh ngạc nói: “Tôi nghe nói hôm nay Võ Tông sẽ tổ chức một trận đấu để tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, cậu định tham gia trận đấu này à?”
Dương Chấn cũng không giấu giếm, gật đầu: “Không giấu gì tiền bối, tôi đã đồng ý gia nhập Võ Tông, thật ra trận đấu tranh giành suất tiến vào từ đường được tổ chức cho tôi, dù sao tôi cũng vừa gia nhập Võ Tông, nếu vào từ đường Võ Tông ngay thì sẽ khiến rất nhiều cao thủ Võ Tông bất mãn”.