Chương
Khí thế mạnh mẽ hơn lan ra từ người ông ta.
“Chết đi!”
Ông ta tung chưởng về phía Ảnh Ma, nếu đòn này đánh trúng Ảnh Ma, có lẽ Ảnh Ma sẽ bị thương nặng ngay tức khắc, thậm chí bỏ mạng.
Các cao thủ Ma Tông đều có vẻ tuyệt vọng, nếu Ảnh Ma chết, thực lực của Ma Tông sẽ yếu đi rất nhiều.
Ảnh Ma không hề sợ hãi, thấy đòn tấn công chí mạng của cao thủ nhà họ Khương sắp ập đến, chẳng những lão ta không né tránh mà còn đón đỡ, thôi thúc ý chí chiến đấu đến cực hạn.
“Ầm!”
Đúng lúc này, một cây thương lao đến, cắm mạnh giữa hai người sắp va vào nhau.
Võ Thần Thương!
Cao thủ nhà họ Khương bất ngờ bị cây thương này chặn đường, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
“Ông đang tìm đường chết đấy!”
Cao thủ nhà họ Khương nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá.
Từ khi đến Ma Tông, ông ta đã chú ý tới Võ Thần Thương trong tay Đỗ Bá.
Dù sao cho dù là ở đâu, linh khí cấp cao cũng vô cùng nổi bật.
Trên mặt Đỗ Bá tràn ngập vẻ nghiêm nghị, lão ta nhìn về phía Khương Nguyên Long, nói: “Tiền bối Khương, dù sao ông cũng là cao thủ giới Cổ Võ, nhúng tay vào chuyện thế tục cũng không quá thích hợp nhỉ?”
Được Đỗ Bá gọi là tiền bối, có thể thấy tuổi của Khương Nguyên Long cũng không nhỏ.
Tuổi thọ của người luyện võ vốn cao hơn người bình thường, huống hồ với cao thủ ở cảnh giới như Khương Nguyên Long, đã hơn trăm tuổi cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc này Khương Nguyên Long mới nhìn về phía Đỗ Bá, đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thẳng vào một người từ sau khi đến Ma Tông.
Khương Nguyên Long thản nhiên nói: “Nể tình cậu cũng sắp đột phá Thiên Cảnh, tôi sẽ không so đo với cậu, có vẻ cậu cũng không phải người của Ma Tông, nếu bây giờ rời đi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến những người đang có mặt cảm nhận được sự uy hiếp rõ rệt.
Trước sự uy hiếp của Khương Nguyên Long, Đỗ Bá không hề e ngại, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không đi, tiền bối vẫn nên rời đi thì hơn, tránh cho bị Thủ Hộ Minh trừng phạt”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Khương Nguyên Long bỗng mỉm cười: “Cậu đang lấy Thủ Hộ Minh ra để uy hiếp tôi à?”
Đỗ Bá không nói gì, nhưng ý của lão ta thì không cần nói cũng biết.
Mọi người đều nhìn về phía lão ta, không ai ngờ Đỗ Bá lại làm căng với cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương.
Ngay cả Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành cũng có vẻ kinh ngạc, khó trách Đỗ Bá lại cầm Võ Thần Thương đến Ma Tông, lão ta còn không sợ cả cao thủ Thiên Cảnh đến từ giới Cổ Võ, nói gì tới họ.
Chương bg-ssp-{height:px}
Xem ra lợi ích mà Lệ Trần hứa sẽ cho Đỗ Bá rất lớn, bằng không Đỗ Bá cũng không làm vậy.
“Hùng An, cậu dạy cho cậu ta biết nên sống thế nào ở giới Cổ Võ đi”.
Khương Nguyên Long híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, lập tức bảo một cao thủ nhà họ Khương phía sau mình.
“Vâng!”
Một người trung niên vạm vỡ bước ra từ sau lưng Khương Nguyên Long.
Hùng An chỉ khoảng năm mươi tuổi nhưng lại có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, rõ ràng cũng có thiên phú vô cùng xuất chúng.
Hùng An cầm một cái chùy linh khí, ông ta vốn đã vạm vỡ, ăn mặc thế này càng khiến người ta ấn tượng hơn.
Đỗ Bá thản nhiên nhìn Hùng An, lại nhìn về phía Khương Nguyên Long: “Cậu ta không phải đối thủ của tôi, mong tiền bối dẫn người rời đi”.
“Ông chán sống rồi!”
Hùng An bị Đỗ Bá khinh thường, vô cùng tức giận, ông ta quát lên rồi cầm chùy xông về phía Đỗ Bá.
“Ầm!”
Đỗ Bá cũng di chuyển, mặt đất dưới chân lão ta lập tức nứt ra, Võ Thần Thương cũng lao về phía Hùng An.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai món linh khí va vào nhau, phóng sức mạnh hủy diệt khắp bốn phía.
Những thứ gần đó đều hóa thành bột mịn.
Chỉ còn các cao thủ hàng đầu vẫn đứng im.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân liếc nhau, trong mắt hai người tràn ngập vẻ kinh hãi.
Một đòn hồi nãy của Đỗ Bá đúng là long trời lở đất, đòn đánh này đã đẩy Hùng An lùi mấy chục bước.
Kẽ tay của Hùng An đã nứt ra, máu tươi nhỏ xuống, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ không dám tin.
Mấy cao thủ đi theo Khương Nguyên Long còn lại cũng hết sức kinh hãi, đòn đánh hồi nãy của Đỗ Bá đúng là quá đáng kinh ngạc, tuy chưa khiến Hùng An bị thương nặng, nhưng sức mạnh bùng nổ từ đó đủ để khiến người ta hết hồn.
Đỗ Bá cầm Võ Thần Thương, lạnh lùng nói: “Mong tiền bối dẫn người rời đi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Rõ ràng hồi nãy lão ta vẫn chưa dốc toàn lực, chỉ một đòn đã đẩy Hùng An lùi mấy chục bước.
Thực lực mà đòn đánh này thể hiện đã chứng minh thực lực của lão ta, thực sự vô địch dưới Thiên Cảnh.
Nếu cao thủ Thiên Cảnh không ra tay, có lẽ không ai làm gì được Đỗ Bá.
Hùng An giận không để đâu cho hết, cảm thấy rất nhục nhã, ông ta là cao thủ của giới Cổ Võ mà lại bị một cao thủ cùng cảnh giới ở thế tục đẩy lùi.