Chương
Nhưng dù sao lão ta cũng là cao thủ Thiên Cảnh, không tiện ra tay, đã vậy thì chỉ có thể cho thuộc hạ ra tay.
“Giết đi!”
Khương Nguyên Long chỉ nói thế.
Sau mệnh lệnh của lão ta, năm cao thủ nhà họ Khương cùng xông tới chỗ Đỗ Bá.
Không ai ngờ cao thủ đến từ giới Cổ Võ lại chẳng quan tâm gì đến đạo đức, định hợp sức để đối phó với một mình Đỗ Bá.
Ngay cả Đỗ Bá cũng thấy bất ngờ.
Gần như trong chớp mắt, năm cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đến từ giới Cổ Võ đã xông tới trước mặt Đỗ Bá, tấn công gần như cùng một lúc.
Tuy phải đối mặt với nhiều cao thủ như thế nhưng Đỗ Bá vẫn không sợ hãi, cầm Võ Thần Thương trong tay, bất ngờ tấn công.
“Keng keng keng!”
Tiếng linh khí va vào Võ Thần Thương vang lên.
Dù sao Đỗ Bá cũng chỉ có một mình, phải đối mặt với năm cao thủ cùng lúc, cho dù lão ta mạnh đến mấy thì vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề.
“Ầm!”
Đỗ Bá bay ra xa.
Võ Thần Thương cũng rơi khỏi tay lão ta.bg-ssp-{height:px}
Khương Nguyên Long vươn tay lên, Võ Thần Thương như bị một sức mạnh vô hình khống chế, bay đến chỗ Khương Nguyên Long.
Khương Nguyên Long quan sát Võ Thần Thương trong tay mình, không tiếc lời khen: “Thương tốt! Ngay cả ở giới Cổ Võ cũng hiếm có cây thương nào thế này!”
Đỗ Bá nặng nề rơi xuống đất, hộc máu, mặt trắng bệch.
“Giết!”
Linh khí trong tay năm cao thủ nhà họ Khương cùng lao về phía Đỗ Bá, họ định giết Đỗ Bá trước mặt bao người.
“Cút!”
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát tức giận vang lên, năm món linh khí như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản, không thể tiến về phía trước nữa.
Tiếng quát này vang tận trời xanh, khiến đám đông kinh hãi.
Mọi người đều nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia.
“Vẫn chịu được chứ?”
Lệ Trần đang đứng trước Đỗ Bá, nhìn về phía Đỗ Bá, hỏi.
Đỗ Bá gật đầu, mỉm cười hổ thẹn, nói với Lệ Trần: “Rất xin lỗi, tôi không ngăn được, sau cùng vẫn phải để ông đích thân ra tay”.
Các cao thủ đều tròn mắt nhìn Lệ Trần.