Chương
Nếu họ muốn phá hoại thiên kiếp ở mấy phút cuối cùng thì rất khó!
“Vô Hình Thuẫn!”
Đúng lúc này, Vô Hình Thuẫn bỗng lơ lửng phía trên Tàng Thư Các, Ứng Thiên Hành lập tức biến sắc.
Vô Hình Thuẫn bắt đầu chậm rãi đáp xuống Tàng Thư Các cùng với thiên kiếp.
“Đối phương định cướp Vô Hình Thuẫn!”
Ứng Thiên Hành bỗng sợ hãi nói.
Nhậm Kinh Luân cũng biến sắc, không nói nhảm nữa, xông về phía Vô Hình Thuẫn.
Một khi Vô Hình Thuẫn bị người đang vượt thiên kiếp dưới lòng đất cướp mất, nếu họ muốn lấy lại nó thì khó như lên trời.
Ứng Thiên Hành thấy Nhậm Kinh Luân lao tới chỗ Vô Hình Thuẫn, lập tức cuống cả lên, không quan tâm tới chuyện phá hoại thiên kiếp nữa, cũng xông về phía Vô Hình Thuẫn, hét lớn: “Vô Hình Thuẫn là của tôi! Đừng ai hòng cướp nó đi!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Nhưng hai người vừa bước lên, vô số tia sét lại giáng xuống.
Lúc này hai người mới hoàn hồn, Vô Hình Thuẫn đang ở nơi mà thiên kiếp hội tụ, hai người gần như lùi lại ngay theo phản xạ có điều kiện.
Họ vừa rời khỏi đó, thiên kiếp đã giáng xuống nơi họ đứng.
Hai người nghĩ mà thấy sợ, nếu hồi nãy né chậm, một khi bị thiên kiếp giáng trúng, cho dù họ sắp vượt thiên kiếp thì cũng sẽ bị thương nặng.bg-ssp-{height:px}
Thiên kiếp của Dương Chấn vốn vượt xa thiên kiếp bình thường, ngay cả uy lực còn sót lại của thiên kiếp cũng khiến cao thủ bình thường khó mà chịu nổi.
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Hình Thuẫn dần đáp xuống Tàng Thư Các.
“Một đám rác rưởi!”
Lúc này, Khương Nguyên Long bỗng lạnh lùng nói.
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ tới cực điểm tràn ra từ người lão ta.
Gần như cùng một lúc, Lệ Trần cũng hơi nhích chân, chắn trước Tàng Thư Các, tung một đòn về phía trước.
“Ầm!”
Đòn tấn công của Khương Nguyên Long và Lệ Trần va vào nhau, lập tức tạo thành một vòng xoáy năng lượng, sức mạnh khủng khiếp lan ra khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Cả Ma Tông rung chuyển, mặt đất quanh Tàng Thư Các liên tục nứt ra, các khe nứt lan ra bốn phía.
Chỉ một đòn của cao thủ Thiên Cảnh mà đã khủng khiếp đến mức này.
“Cút ngay! Bằng không, chết!”
Khương Nguyên Long căm tức nhìn Lệ Trần, lớn tiếng uy hiếp.