CHƯƠNG : LỜI MỜI CỦA NHÀ HỌ MẠNH.
Trong lòng của Mạnh Hoành Nghiệp vô cùng vui mừng, ông ta cũng chỉ thử một chút, không ngờ tới là thành công dễ dàng như vậy.
Hoàng Chung đã bằng lòng thực hiện theo phương pháp mà ông ta đưa ra, vậy thì chuyện nhà họ Mạnh thay thế nhà họ Hoàng quản lý các gia tộc ở Giang Bình trên cơ bản đã trở thành kết cục đã định.
“Cảm ơn ông Chung, cảm ơn ông Chung.”
Mạnh Hoành Nghiệp vội vàng nói cảm ơn.
Thoạt nhìn Hoàng Chung cũng chỉ hơn có năm mươi tuổi, mà Mạnh Hoành Nghiệp đã hơn bảy mươi lại mở miệng gọi một tiếng ông Chung.
Dáng vẻ cúi đầu khom lưng của ông ta quả thật có chút buồn cười.
Lúc này Dương Chấn đã trở về đến Vân Phong Chi Đỉnh.
Ngày hôm qua đã hứa với Tiếu Tiếu ngày hôm nay sẽ dẫn cô bé đến Disney, đương nhiên không thể nuốt lời.
Bởi vì chuyến bay của Ngải Lâm đi sớm, chờ Dương Chấn đưa tiễn Ngải Lâm xong, lúc về đến nhà, hai mẹ con cũng vừa mới dậy.
Tần Nhã mặc bộ áo ngủ màu hồng phấn đang chải đầu cho Tiếu Tiếu.
Trong căn phòng còn có một hương thơm huân y thảo mềm mại.
Khóe miệng của Dương Chấn nhẹ nhàng cong lên một độ cong hạnh phúc.
Đây mới chính là cuộc sống mà anh hướng tới, có một căn nhà rộng rãi, còn có cuộc sống đơn giản.
“Anh đang nghĩ cái gì đấy?”
Nhìn thấy một mình Dương Chấn đang đứng ở bên cạnh cửa cười ngây ngô, Tần Nhã có chút buồn cười mà hỏi.
“Anh đang suy nghĩ lúc nào mới sinh cho Tiếu Tiếu một đứa em trai đây?”
Dương Chấn thốt ra: “Có trai có gái, gia đình hạnh phúc, lúc này mới xem như đến đỉnh cao của hạnh phúc.”
“Con muốn em trai, con muốn em trai.”
Tiếu Tiếu bỗng nhiên kích động kêu lên, đầu nhìn về phía Tần Nhã, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong.
“Đừng có lộn xộn, bím tóc của con vẫn còn chưa thắt xong đây này.”
Tần Nhã khẽ quát một tiếng với Tiếu Tiếu, lại trừng mắt nhìn Dương Chấn, tức giận nói: “Con gái đều đã hơn bốn tuổi rồi, còn không chịu đoan chính một chút.”
Dương Chấn cười cười đi đến trước mặt Tiếu Tiếu, cười hỏi: “Tiếu Tiếu cũng muốn có em trai làm bạn, có đúng không nào?”
“Tiếu Tiếu muốn em trai, muốn thật nhiều em trai.”
Mỗi lần nhắc đến em trai, Tiếu Tiếu đều vô cùng kích động, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Tần Nhã, cầu xin nói: “Mẹ ơi, mẹ sinh em ra cho con đi có được không ạ?”
Tiếu Tiếu vừa định quay đầu lại, bị Tần Nhã quát một tiếng: “Lộn xộn nữa sẽ để ba con chải tóc cho con đó.”
Nghe vậy, Tiếu Tiếu ấm ức khép cái miệng nhỏ lại, không dám nói muốn em trai nữa.
Trên mặt vẫn còn mấy phần lo lắng, nhút nhát nhìn Dương Chấn một chút.
Dương Chấn cười khổ.
Trước đó Dương Chấn đã từng thắt tóc cho Tiếu Tiếu, làm Tiếu Tiếu đau đến nỗi phải khóc lên.
Từ đó về sau Tiếu Tiếu cũng không tiếp tục để Dương Chấn động chạm vào tóc của cô bé nữa.
Trang điểm xong là chuyện của một tiếng đồng hồ sau, chờ hai mẹ con ăn mặc tỷ mỉ lại trôi qua một tiếng đồng hồ nữa.
Đợi đến lúc ra cửa, buổi sáng cũng đã trôi qua hơn phân nửa.
Dương Chấn cũng không sốt ruột, ngược lại vô cùng hưởng thụ thời gian này.
Disney chơi cả một ngày, ăn cơm tối ở bên ngoài, lúc về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
“Ba ơi, ngày mai chúng ta lại đến sở thú chơi đi được không ba?”
Tiếu Tiếu chơi chưa đã ghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, kích động nói.
Dương Chấn vừa mới đồng ý, lại nghe thấy Tần Nhã nói: “Không được, ngày mai con phải đi học lớp tiếng anh.”
“Mẹ ơi…”
Tiếu Tiếu nghe thấy lớp hứng thú, lập tức vẻ mặt ấm ức.
Tần Nhã nghiêm túc nói: “Ngày hôm nay lớp vũ đạo đã không đi rồi, ngày mai lớp tiếng anh phải đi.”
“Ba ơi, Tiếu Tiếu không muốn đi học tiếng anh đâu.”
Tiếu Tiếu rất thông minh, biết mẹ sẽ không đồng ý nên lập tức cầu cứu Dương Chấn.
Dương Chấn cười cười: “Tiếu Tiếu là một đứa bé ngoan, phải nghe lời của mẹ.”
Dương Chấn cũng không đành lòng để Tiếu Tiếu còn nhỏ như vậy mà phải tham gia lớp vũ đạo cùng với lớp tiếng anh.
Nhưng mà anh cũng hiểu lúc mẹ dạy dỗ con, cho dù ba có không đồng ý đi nữa thì cũng không thể nói ở trước mặt con được.
Nếu như bạn phản bác lời mẹ ở trước mặt của con cái, sẽ để cho con cái cho rằng bản thân mình có chỗ dựa, không nhìn nhận sai lầm của mình, ngược lại sẽ không kiêng nể gì ai.
Làm như vậy, mẹ sẽ mất đi uy tín trong lòng của đứa nhỏ.
“Hừ!”
Cái miệng nhỏ của Tiếu Tiếu cong lên, mặt cũng tràn đầy biểu cảm không vui, hiển nhiên cũng tức giận với Dương Chấn.
“Tiếu Tiếu, con là một đứa bé rất lễ phép, lại hiểu chuyện và nghe lời, không thể tùy hứng như vậy được, nếu không thì người khác sẽ không thích con đâu.”
Giọng nói của Tần Nhã đã dịu dàng hơn rất nhiều, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiếu Tiếu, vẻ mặt thành thật nói: “Chờ đến lúc con được nghỉ, ba và mẹ nhất định sẽ dẫn con đi chơi, có được không nào?”
Tiếu Tiếu cũng không phải là một đứa bé không hiểu chuyện, sau khi được Tần Nhã an ủi vài câu, cô bé lập tức nhận thức được lỗi sai của mình.
“Ba ơi, mẹ ơi, con xin lỗi, Tiếu Tiếu biết lỗi rồi, ngày mai Tiếu Tiếu sẽ đến lớp học tiếng anh.” Tiếu Tiếu tự động nhận lỗi.
“Mẹ đã nói rồi, Tiếu Tiếu là một đứa bé hiểu chuyện và nghe lời.”
Tần Nhã nói, lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm của Tiếu Tiếu.
Gia đình ba người nói chuyện với nhau, lúc này đã về đến nhà.
Tần Yên đã chuẩn bị cơm tối xong, chờ một nhà ba người Dương Chấn trở về.
Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh Tần Đại Quang, mặt mày hớn hở nói những chuyện mình đã chứng kiến ở Disney.
Thỉnh thoảng trong căn phòng sẽ phát ra tiếng cười vui vẻ.
Tiếu Tiếu giống như một hạt dẻ cười làm cho bầu không khí trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm.
Trước đó chuyện của Chu Kim Hảo làm gia đình cảm thấy tổn thương rất nặng, nhất là khi cô bé bị bắt, thân phận của Tần Nhã lộ ra ánh sáng.
Mấy ngày nay Tần Nhã vẫn luôn vùi đầu vào làm việc, cô muốn che giấu đi bi thương trong lòng.
Ngày hôm nay đến khu vui chơi, ngược lại để tâm trạng của cô thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Nhã cùng Tần Yên vào phòng bếp dọn dẹp, Tiếu Tiếu ở trong ngực Dương Chấn xem phim hoạt hình.
Tần Đại Quang cũng ngồi ở một bên tán gẫu với Dương Chấn câu được câu mất.
“Đúng rồi, ngày hôm nay có người đến nhà, có mang đến một lá thư mời.”
Tần Đại Quang chỉ vào lá thư mời tinh xảo trên bàn trà, mở miệng nói.
Nghe vậy, lông mày của Dương Chấn nhíu lại thật nhẹ, Vân Phong Chi Đỉnh là lãnh địa tư nhân của anh, ngoại trừ người nhà bọn họ thì không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào.
Đối phương lại có thể đưa thư mời vào, hiển nhiên đã tránh khỏi nhân viên bảo vệ ở lối vào.
Dương Chấn cầm lấy thư mời nhìn xem, trong mắt hiện lên một vệt ánh sáng: “Nhà họ Mạnh?”
Đây là thư mời, người lấy danh nghĩa nhà họ Mạnh, nói là hai ngày sau sẽ tổ chức một buổi hội giao lưu ở thành phố.
“Dương Chấn, có cái gì không đúng hả?” Tần Đại Quang nghi hoặc hỏi.
Dương Chấn mỉm cười lắc đầu: “Ngày mốt ở thành phố có một hội giao lưu thương nghiệp, các gia tộc và xí nghiệp đứng đầu ở tỉnh Giang Bình đều sẽ tham gia.”
Tần Đại Quang nghe vậy, cười nói: “Dựa vào địa vị hiện tại của con, quả thật có tư cách tham gia hội giao lưu thương nghiệp này.”
“Dạ? Nghe ý của ba, ba đã biết hội giao lưu này ạ?” Dương Chấn hỏi. Tần Đại Quang gật đầu.
Đây là hội giao lưu của các doanh nghiệp cao cấp của gia tộc ở tỉnh Giang Bình, mỗi ba năm sẽ được tổi chức một lần, mỗi một lần đều do gia tộc đứng đầu chủ trì.”
“Nói trắng ra chính là một cuộc họp các đại lão trong các thành phố của tỉnh Giang Bình ngồi cùng một chỗ với nhau, thể hiện ra “cơ bắp” của mình.”
“Sẽ còn thông qua thực lực tổng hợp của các thế lực lớn phân chia lợi ích của mỗi người trong giới, mỗi một hội giao lưu thương nghiệp ở Giang Bình đều có một ít thế lực quật khởi, cũng có một vài thế lực biến mất.”
“Cũng có thể nói là một cuộc cải tổ các thế lực của mọi thành phố ở tỉnh Giang Bình một lần.”
Tần Đại Quang nói cho Dương Chấn nghe tất cả những gì mà ông biết.
Nghe vậy, Dương Chấn cau mày, hai người ưu tú nhất đời thứ hai và đời thứ ba của nhà họ Mạnh đều bởi vì anh mà chết.
Dưới tình huống như thế, nhà họ Mạnh lại còn gửi thư mời tới cho anh.