Chương
Khi nhìn rõ người phụ nữ xuất hiện trước mặt mình, Dương Chấn lập tức hô lên kinh ngạc.
Anh không thể kiểm soát tâm trạng nữa, nước mắt rơi như mưa.
“Thanh à, Thanh của mẹ, mẹ nhớ con lắm!”
Dương Tuyết Nhạn rảo bước về phía trước, ôm chặt lấy Dương Chấn.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ!”
Mặt Dương Chấn đầy nước mắt, anh không ngờ anh còn có cơ hội nhìn thấy mẹ mình.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mẹ anh đã qua đời nhiều năm, năm đó anh đã tận mắt thấy mẹ mình qua đời, sao mẹ lại ở đây chứ?
“Bà không phải mẹ tôi! Rốt cuộc bà là ai?”
Dương Chấn bỗng đẩy người phụ nữ ra, tức giận hỏi.
Người phụ nữ nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Thanh à, mẹ đây mà, con không nhận ra mẹ ư?”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Mẹ tôi qua đời từ lâu rồi, chính tôi đã tận mắt thấy mẹ tôi rời khỏi thế gian, cũng tự tay chôn cất bà ấy, sao bà ấy còn sống được?”
Mắt Dương Chấn đỏ hoe, khi nhớ tới cảnh mẹ qua đời, lửa giận khó hiểu bỗng bùng lên trong người anh.
Anh rất mong người phụ nữ trước mặt chính là mẹ mình, nhưng anh biết rõ không thể có chuyện đó.
Người phụ nữ cuống lên, vội giải thích: “Thanh à, đúng là mẹ đây mà, mẹ chưa chết, vẫn đang sống đây! Thanh, con không nhận ra mẹ thật à?”bg-ssp-{height:px}
Người phụ nữ nói rồi lại nhào về phía Dương Chấn, định ôm anh.
Dương Chấn lùi lại mấy bước, người phụ nữ ôm hụt, mắt Dương Chấn đỏ ngầu, anh siết chặt nắm tay, cắn răng: “Mẹ tôi đã bị bố tôi tự tay git chết, suốt đời này, tôi không bao giờ quên ngày đó, bà ấy không thể sống sót được!”
Người phụ nữ lập tức òa khóc, vừa khóc vừa nói: “Thanh à, mẹ đây mà! Năm đó bố con giết mẹ, nhưng ông ta không biết rằng mình chưa giết được mẹ, sau đó mẹ được một vị cao nhân cứu, thế nên mới sống sót”.
Nghe thấy người phụ nữ nói thế, trong mắt Dương Chấn lóe lên sát khí mãnh liệt, anh cầm Huyết Chủy đâm thẳng về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ biến sắc, vội né tránh.
Dương Chấn không định nương tay, anh điên cuồng tấn công người phụ nữ, đòn nào cũng định lấy mạng người phụ nữ.
Người phụ nữ vừa né tránh, vừa nói với đôi mắt đỏ hoe: “Thanh à, mẹ đây! Sao con lại ra tay với mẹ thế? Chẳng lẽ con quên mẹ yêu thương con đến mức nào à?”
“Bà câm ngay cho tôi!”
Dương Chấn tức giận quát, nghiến răng nghiến lợi: “Bà không phải mẹ tôi! Mẹ tôi mắc bệnh nan y, chứ không hề bị bố tôi giết!”
Hồi nãy anh cố tình nói mẹ đã bị bố git chết để lừa người phụ nữ.
Quả nhiên đúng như anh đoán, người phụ nữ không phải mẹ anh.
Dám đóng giả mẹ anh, phải chết!