Chương
Bách Lý Diệp nói lớn: “Vương Côn, đừng nghe cậu ta nói nhảm, cậu ta chỉ muốn tránh chiến đấu, chờ tôi lưỡng bại câu thương thôi, ông đánh với cậu ta một trận, cũng không cần liều mạng, chỉ cần tiêu hao sức lực của cậu ta là được, tôi sẽ mau chóng giải quyết người này rồi giết Khương Chiến!”
Vương Côn thoáng do dự rồi căm tức nhìn Khương Chiến: “Khương Chiến, tôi liều mạng với cậu!”
Lão ta nói rồi xông tới chỗ Khương Chiến.
Sắc mặt Khương Chiến rất khó coi, không ngờ ông ta lại ly gián thất bại, nhưng không sao, nếu đã muốn đánh thì cứ đánh!
Lúc này Bách Lý Diệp mới yên tâm, lão ta căm tức nhìn Lệ Trần: “Nếu ông chịu từ bỏ cô gái kia, tôi có thể đại diện cho gia tộc Bách Lý để hoan nghênh ông gia nhập gia tộc Bách Lý, ông phải hiểu rõ, ở giới Cổ Võ, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì rất khó sống sót”.
“Nói nhảm nhiều quá!”
Lệ Trần không muốn phí lời, lập tức phát huy khí thế Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
“Ầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, mặt đất dưới chân lão lập tức vỡ nát, đá vụn quanh đó cũng hóa thành bột mịn.
Bách Lý Diệp lập tức biến sắc, lão ta không ngờ Lệ Trần lại không thèm quan tâm đ ến lợi ích mà mình nói, còn tấn công luôn.
Ngay sau đó, Lệ Trần đã xuất hiện trước mặt Bách Lý Diệp, tung một đòn đánh mạnh.
“Ầm!”bg-ssp-{height:px}
Lệ Trần đấm mạnh vào ngực Bách Lý Diệp, Bách Lý Diệp bỗng hộc máu, lùi về sau bảy, tám bước.
Đây là kết quả sau khi lão ta đã bắt đầu né ra sau, có thể tưởng tượng được nếu hồi nãy lão ta không né, tổn thương mà đòn tấn công của Lệ Trần gây ra cho lão ta sẽ càng nghiêm trọng.
“Ông chỉ có tí thực lực thế thôi à? Nếu đúng thế thật thì khiến tôi thất vọng quá đấy, tôi khuyên ông vẫn nên dẫn người về giới Cổ Võ thì hơn, tránh cho mất mặt ở thế tục”.
Sau khi đẩy lùi Bách Lý Diệp, Lệ Trần cũng không thừa thắng xông lên, mà đứng yên, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Diệp với vẻ dí dỏm.
Nhưng lão cũng thầm kinh hãi.
Dù sao Bách Lý Diệp cũng chỉ là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng sau một đòn tấn công mạnh của lão, đối phương cũng chỉ bị thương nhẹ, vẫn còn sức đánh một trận.
Phải biết rằng lão là cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật đấy.
Thông thường, cao thủ dưới Thiên Cảnh sẽ không thể là đối thủ của cao thủ Thiên Cảnh, nhưng Bách Lý Diệp lại có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
“Đồ hèn hạ trơ trẽn!”
Bách Lý Diệp lau vết máu ở khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu muốn đánh thì phải đánh một trận công bằng, ông đánh lén tôi là kiểu gì chứ?”
Lệ Trần cười khẩy: “Đánh lén? Nếu tôi nhớ không nhầm, hồi nãy ông vừa nói, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, ai mạnh thì người đó quyết định, sao đến chỗ tôi lại thành tôi hèn hạ trơ trẽn vì ra tay trước? Người của giới Cổ Võ đều không biết xấu hổ như ông à?”