CHương 3673 Nghe thấy thế, Lục Bán Liên thở dài, đương nhiên bà ta hiểu ý Dương Chấn. Hồi nãy bà ta thấy Dương Chấn dọa được người nhà họ Nhạc nên mới ôm hy vọng về anh, bây giờ bình tĩnh lại, bà ta mới nhận ra, đúng như Dương Chấn nói, nếu anh giúp Thánh Cung thì chỉ khiến Thánh Cung gặp tai họa lớn hơn. Lục Bán Liên thở dài, nhìn về phía Dương Chấn: “Có lẽ cậu không phải kẻ thù chung của Hạ Giới giới Cổ Võ đâu, mà là kẻ thù của tất cả mọi người!” Dương Chấn sửng sốt. Lục Bán Liên nói tiếp: “Kết giới đã tan vỡ, linh khí ở Hạ Giới giới Cổ Võ bị thế tục làm loãng, tốc độ tu luyện của cao thủ ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ giảm mạnh, thế nên cậu cũng bị tất cả cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ căm thù”. “Còn với cao thủ thế tục, nếu kết giới tan vỡ thì họ sẽ phải đối mặt với sự xâm lược của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, họ sẽ vừa hưởng thụ nồng độ linh khí tăng vọt vì kết giới tan vỡ, vừa căm thù cậu – ‘đầu sỏ’ đã khiến kết giới tan vỡ”. Lục Bán Liên sợ Dương Chấn hiểu lầm, vội giải thích thêm: “Thánh Cung chưa bao giờ coi cậu là đầu sỏ mang lại nguy hiểm cho thế tục, hôm nay Cậu Chấn ra tay giúp đỡ, Thánh Cung chúng tôi vô cùng cảm kích!” “Nếu sau này cần đến Thánh Cung, mong Cậu Chấn cứ mở lời”. Dương Chấn khẽ gật đầu: “Nếu cần, chắc chắn tôi sẽ nói!” Giờ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã bắt đầu tiến vào thế tục, Dương Chấn rất vui vì Thánh Cung vẫn sẵn lòng đứng về phía anh lúc này. Anh không khỏi nhìn về phía Lệ Trần vẫn đang tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm khắp Thánh Cung. Từ đôi mắt đỏ hoe của Lệ Trần thì có thể đoán được, Lệ Trần không tìm thấy linh hồn Bùi Thiên Âm. Lục Bán Liên chợt hỏi: “Tông chủ Lệ đang làm gì thế?” Dương Chấn không trả lời câu hỏi này, mà hỏi: “Tiền bối Lục, tông chủ Bùi tu luyện Luân Hồi Đạo, liệu bà ấy còn cơ hội chuyển kiếp sống lại không?” Lục Bán Liên thở dài, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng là tông chủ tu luyện Luân Hồi Đạo, nhưng chỉ khi tu luyện bình thường thì mới có thể chuyển kiếp sống lại, tông chủ đã dùng Luân Hồi Đạo của mình để chuyển sức sống cho tông chủ Lệ”. “Một khi thi triển bí pháp này, chẳng những cơ thể tan vỡ mà linh hồn cũng sẽ tan biến, tông chủ… đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời”. Nói đến đây, Lục Bán Liên rơi nước mắt. Người của Thánh Cung đều có vẻ bi thương. Dương Chấn lập tức im lặng, anh nhìn về phía Lệ Trần vẫn đang điên cuồng tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm, trong mắt tràn ngập vẻ không đành lòng. Anh bước tới bên Lệ Trần, chợt nói: “Tiền bối, từ bỏ đi!” Lệ Trần run rẩy, căm tức nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ ngầu, hét lớn: “Cậu nói gì? Bảo tôi từ bỏ ư? Cậu cũng biết Thiên Âm đã dùng mạng sống của bà ấy để đổi lấy tính mạng thấp hèn của tôi còn gì? Cậu bảo tôi từ bỏ? Cậu nói cho tôi biết, từ bỏ kiểu gì đây?” Ma uy cuồn cuộn quanh người lão, trông lão như ma đầu thực thụ.