Chương 3689 Liễu Như Yên khẽ lắc đầu: “Không cần xin lỗi, tôi cũng chỉ biết nhiều hơn các cô cậu một chút thôi, nếu không biết Võ Tông có dấu ấn của thần, còn có chỗ dựa là linh hồn Ma Thần, không chừng tôi cũng ra tay với Võ Tông rồi”. Dịch Phi Dương hỏi: “Chị Liễu, vậy giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ chờ mãi ư?” Doãn Thiên Kiều tức giận nói: “Cậu vội gì chứ? Chẳng phải Đỗ Trọng đã nói cho ông ta ba tiếng à? Ba tiếng đủ để ông ta trả lời chúng ta rồi”. Liễu Như Yên gật đầu: “Giờ chúng ta cứ chờ là được, chỉ ba tiếng thôi”. Vừa dứt lời, cô ta đã nhíu mày, trầm giọng nói: “Lại có người đến Võ Tông rồi”. Hạ Quân hỏi: “Chị Liễu, ý chị là người của Hạ Giới giới Cổ Võ à?” Liễu Như Yên gật đầu, lập tức đứng dậy: “Chúng ta qua đó xem sao!” Mấy người vội đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, ở Võ Tông. Các cao thủ hàng đầu Võ Tông đều đứng sau Đỗ Trọng. Trước mặt họ là hai thanh niên mặc đồ truyền thống, sau lưng hai thanh niên này là hai lão già có khí thế rất mạnh. Hai thanh niên gồm một nam một nữ, đều khoảng ba mươi tuổi, nam thanh niên có khí thế rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn khí thế của cô gái đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ. Khí thế của hai lão già sau lưng họ càng đáng sợ hơn, ngay cả Đỗ Trọng cũng không cảm nhận được thực lực thật sự của đối phương. Nhưng có thể khẳng định, có lẽ đối phương đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm. Về phần là cấp bậc nào trong Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì không biết. Đỗ Trọng nghiêm nghị nhìn về phía đám người, hỏi: “Chẳng biết các vị tới Võ Tông tôi để làm gì đây?” “Ông là người đại diện cho Võ Tông à?” Nam thanh niên ngạo mạn nhìn về phía Đỗ Trọng, như thể mình là bề trên. Người của Võ Tông đều có vẻ tức giận, thanh niên này ngông cuồng quá. Đỗ Trọng bình tĩnh nhìn về phía đối phương: “Đúng thế, tôi chính là Đỗ Trọng – tông chủ Võ Tông!” Nam thanh niên lạnh lùng nói: “Đỗ Trọng chứ gì? Tôi nhìn trúng Võ Tông rồi, kể từ hôm nay, ông phải nghe lệnh tôi, làm việc cho tôi, ông có ý kiến gì không?” Ầm! Mọi người đều xôn xao! Ai cũng vô cùng tức giận, không ngờ đối phương lại hống hách như thế, trắng trợn bảo Đỗ Trọng nghe lệnh anh ta, còn không cho Đỗ Trọng cơ hội suy nghĩ. Đỗ Trọng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nam thanh niên: “Nếu muốn tôi nghe lệnh, ít nhất cậu nên nói cho tôi biết cậu là ai chứ?”