CHƯƠNG : EM LÀ EM GÁI
Tần Yên lúc này hai mắt đã đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ đau buồn và thất vọng.
Ở trong lòng cô, hình tượng của Dương Chấn vẫn luôn là một người chồng hoàn hảo.
Cô cảm thấy tự hào vì chị mình có thể lấy được một người đàn ông tốt như vậy.
Nhưng bây giờ, bạn thân nhất của chị mình lại ôm cánh tay của Dương Chấn, không cần nghĩ cũng biết cô thất vọng với Dương Chấn nhiều như thế nào.
“Yên, em đừng hiểu lầm. Anh và Tô San chỉ vừa gặp nhau thôi. Ở đây có quá nhiều người, cô ta lại mang giày cao gót. Cô ta sợ ngã nên mới ôm cánh tay anh.”
Dương Chấn đột nhiên có chút luống cuống, vội vàng giải thích.
Sự thật cũng là như vậy, đã nhiều năm rồi nhưng anh chỉ có một người phụ nữ là Tần Nhã.
Trong lòng cũng chỉ có một người phụ nữ này thôi!
“Tô San, cô mau giải thích cho Yên đi!” Dương Chấn gấp gáp nói.
Tô San lúc này mới hoàn hồn, cô ta giả bộ bối rối nói: “Yên, những gì Dương Chấn nói đều là sự thật, em tuyệt đối đừng nói chuyện này cho chị em biết!”
“Nếu chị nói tôi đã hiểu lầm hai người, vậy thì tại sao chị lại sợ tôi nói chuyện này với chị ấy?”
Tần Yên nhìn Tô San đầy mỉa mai.
Tô San bối rối, hai mắt đỏ bừng, giống như sắp khóc tới nơi, cô ta nắm lấy cánh tay của Tần Yên, cầu xin: “Yên, coi như chị cầu xin em, đừng nói chuyện này cho chị em biết nhé.”
“Bọn chị là bạn thân nhiều năm rồi, chị thực sự rất trân trọng tình cảm giữa hai bọn chị.”
“Nếu thực sự bị Nhã hiểu lầm, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào về chị đây?”
Lúc này, Tô San trông như đang giải thích, nhưng lại có biểu hiện chột dạ.
Cô ta không giải thích còn được, bây giờ cách cô ta cố gắng giải thích càng khiến Tần Yên càng chắc chắn rằng quan hệ giữa người phụ nữ này và Dương Chấn không rõ ràng.
“Im miệng!”
Tần Yên tức giận nói: “Người phụ nữ như cô không xứng làm bạn thân của chị tôi! Coi như chị tôi bị mù mới coi chị là chị em tốt.”
Cô lại tức giận nhìn Dương Chấn: “Dương Chấn, chuyện này tôi nhất định sẽ nói với chị tôi, anh tự lo liệu đi!”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi.
Dương Chấn chết lặng, giữa mình và Tô San vốn không có bất kì quan hệ gì hết.
Anh chỉ bị ôm cánh tay thôi mà sao Tần Yên lại kích động như vậy chứ?
Anh không sợ Tần Yên nói chuyện này cho Tần Nhã biết, nhưng bị Tần Yên nghi ngờ, anh rất khó chịu.
“Dương Chấn, xin lỗi, tôi…”
Tô San lộ vẻ áy náy, chưa kịp nói hết lời thì đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Không sao, giữa chúng ta không có chuyện gì, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho Yên.”
“Dương Chấn, đừng làm như vậy!”
Tô San đột nhiên trở nên lo lắng, hai mắt đỏ hoe nói: “Nếu bị Nhã hiểu lầm, cho dù sau này hiểu lầm đã được giải quyết thì trong lòng cô ấy nhất định sẽ có ngăn cách với tôi.”
“Nhã không phải loại người như vậy!”
Dương Chấn hờ hững nói, đồng thời trong lòng cũng có chút tức giận.
Tần Nhã là người thế nào, anh biết rất rõ, chỉ cần anh giải thích rõ ràng thì Tần Nhã nhất định sẽ không hiểu lầm.
Nhưng Tô San lại mở miệng nói sợ Tần Nhã hiểu lầm, đây rõ ràng là cô ta không tin Tần Nhã.
Nói xong, anh cũng không để ý tới Tô San nữa, đuổi theo hướng Tần Yên rời đi: “Yên, chờ anh với!”
Nhìn thấy bóng lưng của Dương Chấn đang rời đi, sắc mặt Tô San tái nhợt.
Một lúc lâu sau, cô ta mới chua xót lắc đầu: “Trong lòng anh, Tần Nhã thực sự quan trọng đến như vậy sao?”
Lần đầu tiên gặp Dương Chấn ở Bất Dạ thành thì cô ta đã yêu anh rồi.
Lúc đến cổng nhà họ Tô thì có người muốn tông cô ta, lúc đó Dương Chấn đã cứu cô ta một mạng, kể từ lúc đó cô ta đã yêu Dương Chấn.
Còn lúc đang trên đường đến Châu Thành, Dương Chấn lái xe tông vào xe của tên sát thủ đang cố gắng đuổi theo giết cô ta, từ đó hình bóng của Dương Chấn càng khắc sâu trong tâm trí cô ta.
Sau đó, cô ta biết được Dương Chấn sẽ đến nhà họ Mạnh ở thành phố, cô ta lo lắng cho Dương Chấn nên cầu xin ba cô ta đến nhà họ Mạnh giúp đỡ anh, nhưng Tô Thanh Sơn lại từ chối.
Mãi cho đến khi Dương Chấn an toàn trở về thì cô ta mới yên tâm.
Cô ta biết mình đã trúng độc của người đàn ông này, mà loại độc này đã đi sâu vào xương tủy cô ta.
Khi gặp Dương Chấn ở lối vào khách sạn Trung Châu, cô ta đã rất kích động.
Tưởng có thể cùng Dương Chấn trải qua một khoảng thời gian hai người một thế giới thì lại bị Tần Yên cắt ngang.
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy khó chịu, mãi cho đến khi cảm giác được vị mặn trong miệng thì cô ta mới nhận ra mình đã rơi nước mắt vì người đàn ông này.
Lúc này, Dương Chấn đã đuổi kịp Tần Yên, anh vừa đi vừa giải thích.
Chỉ là Tần Yên căn bản không để ý, cô đi về phía trước, coi như không thấy Dương Chấn.
Lúc này cô cũng đã bình tĩnh lại, Dương Chấn lại liên tục giải thích khiến cô biết mình quả thực đã hiểu lầm rồi.
Suy cho cùng thì cô chỉ thấy Tô San ôm cánh tay của Dương Chấn thôi, không có gì hơn.
Mà dựa trên sự hiểu biết của cô về Dương Chấn thì người đàn ông này chỉ yêu chị mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội chị ấy.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh Tô San nắm tay Dương Chấn thì cô cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên cô cố ý không để ý đến Dương Chấn, nhìn Dương Chấn bối rối giải thích mọi chuyện, trong lòng cô cũng có chút vui vẻ.
“Yên, anh thực sự không có quan hệ gì với Tô San hết. Như vậy đi, bây giờ anh sẽ gọi cho Nhã để giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
Tần Yên im lặng không nói, Dương Chấn gấp gáp lấy điện thoại ra gọi.
“Không cần đâu!”
Tần Yên rốt cục cũng lên tiếng, cô nắm lấy tay Dương Chấn nói: “Thấy anh vất vả giải thích với em lâu như vậy nên em sẽ tha thứ cho anh một lần!”
“Nhưng anh phải đảm bảo với em là sau này tuyệt đối không ở một mình với cái con người đầy tâm cơ đó nữa.”
Tần Yên kiêu ngạo nói, bộ dạng kiểu nếu anh không hứa với em thì em sẽ nói chuyện đó với chị ấy.
Dương Chấn không sợ Tần Yên nói chuyện này cho Tần Nhã biết, anh chỉ sợ sẽ bị Tần Yên hiểu lầm.
Trong mắt anh, Tần Yên chính là em gái của anh, anh không muốn bất kỳ người thân nào hiểu lầm mình.
“Anh hứa!”
Dương Chấn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng bảo đảm.
Mặc dù không sợ Tần Nhã hiểu lầm, nhưng vẫn không muốn chuyện này bị Tần Nhã biết, cho dù cô có thể hiểu được thì trong lòng cũng sẽ ấm ức.
“Không chỉ người phụ nữ đầy tâm cơ đó, mà còn có bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa, anh cũng không được phép ở một mình với họ.”
“Còn nữa, ngoại trừ chị em ra, không cho phép anh tiếp xúc thân mật với người phụ nữ nào khác!”
“Anh không được chủ động gọi điện cho bất kỳ người phụ nữ độc thân nào hết!”
“Không thể nhìn chằm chằm bất kỳ người phụ nữ nào quá ba giây!”
“Không thể…”
Mỗi lần Tần Yên nói một điều kiện, cô đều duỗi ra một ngón tay, cuối cùng mười ngón tay cũng duỗi hết ra, cô mới buông tha cho anh.
Khuôn mặt thanh tú đầy kiêu ngạo.
“Anh hứa với em! Đồng ý hết!”
Dương Chấn liên tục gật đầu.
“Đi thôi! Đi dạo một vòng với em!”
Tâm trạng Tần Yên rất tốt, duỗi tay ra khoác lấy cánh tay Dương Chấn, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Dương Trần ngạc nhiên, cô thật sự đã hết hiểu lầm mình rồi sao?
“Không phải em vừa nói không được phép tiếp xúc thân thể với người phụ nữ nào khác ngoài Nhã sao?”
Dương Chấn mặt đầy vô tội, chỉ vào cánh tay đang bị Tần Yên ôm chặt.
“Em mà bị tính thành những người phụ nữ khác sao?”
Tần Yên từ xấu hổ biến thành tức giận: “Em là em gái của anh! Em gái! Anh hiểu không?”