CHƯƠNG : TƯỞNG TÔI LÀ ĐỒ NGỐC À
Dù Hàn Khiếu Thiên không sợ nhà họ Mạnh liên kết với Nhà họ Ninh, nhưng cũng hiểu rõ một khi khai chiến sẽ tạo thành tổn thất cực lớn đối với cả hai bên.
Mấu chốt là, Nhà họ Ninh đã thu mua gần nửa gia tộc rồi.
Xem cục diện trước mắt thì nhà họ Hàn cũng không chiếm ưu thế.
“Nếu người đứng đầu nhà họ Ninh thích xen vào chuyện người khác nhiều như vậy, thì tôi cũng tính toán với ông khoản nợ của nhà họ Ninh với nhà họ Phùng tôi.”
Lúc này, phía thành phố Kim Hà, chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, là người đứng đầu nhà họ Phùng, Phùng Toàn.
“Nhà họ Phùng thế mà cũng nhúng tay vào rồi.”
Vô số ánh mắt tới tấp dừng trên người Phùng Toàn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ai cũng nhìn ra, ba nhà quyền thế nhất của tỉnh thành đã trở mặt rồi.
Trong hoàn cảnh này mà nhà họ Phùng nhúng tay vào, không phải đang tìm chết sao?
Ninh Trí Viễn vừa còn mỉm cười, lúc này hai mắt hơi híp lại: “Không biết nhà họ Ninh tôi có ân oán gì với nhà họ Phùng ông thế?”
Ninh Trí Viễn hoàn toàn không biết, con trai Phùng Toàn đã bị giết vào tối qua.
Nhưng Phùng Toàn cũng không rõ cái chết của con ông ta có liên quan gì đến nhà họ Ninh hay không?
Dương Chấn hứng thú nhìn về phía Phùng Toàn.
Xem ra, Phùng Nghĩa Cần bị anh giết chết, đúng là rất được Phùng Toàn yêu thương.
Mà sau khi nhìn thấy Phùng Toàn đứng ra, Ninh Thành Vũ vẫn luôn ngồi ở phía cuối nhà họ Ninh bỗng có dự cảm không lành.
Đêm qua, thi thể Phùng Nghĩa Cần bất ngờ xuất hiện ở cốp xe anh ta, sau đó anh ta đã lệnh cho đàn em xử lý, xóa sạch dấu vết.
“Giữa hai nhà chúng ta có ân oán gì, điều này tôi phải hỏi con cháu nhà họ Ninh các người.”
Đáy mắt Phùng Toàn lóe lên sát ý mãnh liệt, hai mắt nhìn thẳng Ninh Thành Vũ.
Quả nhiên!
Ý thức được ánh mắt Phùng Toàn đang nhìn mình chằm chằm, cả người Ninh Thành Vũ cũng không được tự nhiên.
Giờ đây, suy nghĩ kỹ một chút, anh ta bỗng ý thức được, hình như mình đã bị gài bẫy rồi.
Chỉ sợ, đàn em được mình lệnh cho đi xử lý thi thể Phùng Nghĩa Cần đã bị giết hại rồi.
Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy bất an.
Địa vị của anh ta ở hà họ Ninh cũng không cao, một khi chuyện mình có ý đồ hủy thi diệt tích bại lộ, nhà họ Ninh chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Mang đến cho nhà họ Ninh phiền toái như vậy, mình rất có thể sẽ bị vứt bỏ.
“Rốt cuộc ông muốn nói cái gì, hãy nói rõ ra!”
Ninh Trí Viễn híp hai mắt, nhìn chằm chằm Phùng Toàn.
Dù ông ta đang cười, nhưng ai cũng có thể cảm giác được, sự dữ tợn dưới khuôn mặt tươi cười đó của ông ta.
Ngay khi ông ta dùng Hàn Khiếu Thiên nhúng tay vào chuyện nhà họ Quan và nhà họ Mạnh, chĩa mũi nhọn vào nhà họ Hàn, thì bản thân ông ta lại bị một gia tộc nhỏ thực lực kém xa mình chĩa mũi nhọn vào trước mặt mọi người.
Với ông ta, đây là một chuyện nhục nhã lớn.
Nhưng Phùng Toàn không hề e ngại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tối qua con trai của Phùng Toàn tôi, Phùng Nghĩa Cần đã bị người ta giết hại, nếu không phải tôi đuổi kịp tới, e là ngay cả thi thể con trai tôi cũng không thể bảo toàn.”
Phùng Toàn gần như nghiến răng khi nói ra những lời này, đêm qua vừa chịu nỗi đau mất con yêu, có thể hiểu lúc này, ông ta phẫn nộ cỡ nào.
Nếu như không phải không thể chống lại nhà họ Ninh thì sao ông ta có thể kìm nén đến lúc này?
Đây là cơ hội duy nhất để ông ta báo thù, sao ông ta có thể buông tay?
“Cái gì? Con trai của Phùng Toàn bị giết rồi?”
“Tôi nghe nói, Phùng Toàn già rồi mới có con, nên hết sức chiều chuộng đứa con trai này, nên ông ta chắc chắn sẽ không buông tha cho hung thủ giết người.”
“Rốt cuộc ai lại ngay cả con ông ta cũng dám giết?”
Nhiều người từng nghe về chuyện Phùng Toàn cưng chiều con trai, lúc này bàn luận ầm ĩ.
Ninh Thành Vũ vẻ mặt mất tự nhiên, anh ta muốn giải thích, nhưng lại không dám, nên hiện tại chỉ có thể giả ngu.
Dù sao Ninh Trí Viễn cũng là người đứng đầu một nhà, ông ta có thể ngồi lên vị trí này, tất nhiên không phải kẻ ngu xuẩn.
Ông ta nhìn ra sự thù hận vô cùng sâu nặng từ trong đôi mắt của Phùng Toàn.
Phùng Toàn lại nhằm vào mình ngay lúc này, chỉ có một khả năng, đó chính cái chết của con trai của ông ta có liên quan đến nhà họ Ninh.
“Người đứng đầu nhà họ Phùng, không biết rốt cuộc ai đã gây ra cái chết của ông trai ông? Ông cứ việc yên tâm nói ra, hôm nay ở đây đều là người đứng đầu của tỉnh Giang Bình, vì ngăn chặn những chuyện tương tự lại phát sinh, chúng tôi nhất định sẽ khiến kẻ cầm đầu nhận trừng phạt vốn có.”
Hàn Khiếu Thiên nhân cơ hội cũng mở miệng nói.
Hầu hết mọi người đều hiểu, cái chết của con trai Phùng Toàn chắc chắn có liên quan đến nhà họ Ninh.
Phùng Toàn bỗng chỉ một ngón tay về phía nhà họ Ninh, phẫn nộ quát: “Ninh Thành Vũ, con trai tao trung thành tuyệt đối với mày, thế mà mày lại có thể giết nó, thậm chí còn định vứt xác nó nơi hoang dã.”
“Giết người thì đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên. Hôm nay, tao phải dùng máu mày để tế vong hồn con tao.”
Phùng Toàn hết sức phẫn nộ, tức đến cả người đều đang phát run.
Mặt mũi Ninh Thành Vũ trắng bệch, nghiến răng nói: “Người đứng đầu nhà họ Phùng, ông đừng có mà nói linh tinh, có mấy lời, là phải trả giá thật lớn.”
“Thế nào? Dám làm mà không dám chịu hả?”
Phùng Toàn châm chọc nói: “Uổng cho mày còn là người nhà họ Ninh, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng.”
“Khốn kiếp! Ông nói ai là đồ vô dụng?”
Ninh Thành Vũ thẹn quá hoá giận, vụt đứng lên.
“Câm miệng!”
Ninh Trí Viễn gầm lên một tiếng.
Ninh Thành Vũ bị dọa giật nảy mình, vội ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Anh ta không hề giết Phùng Nghĩa Cần, chỉ là bị người ta mưu hại, nên thi thể Phùng Nghĩa Cần xuất hiện ở cốp xe của anh ta.
Nhưng nếu anh ta còn cứ không thể giải thích thì sẽ thật bị hắt nước bẩn.
“Người đứng đầu nhà họ Phùng, mọi thứ đều phải có chứng cứ, ông nói mà không có bằng chứng thì làm sao có thể chứng minh người nhà họ Ninh tôi giết con ông chứ?”
Ninh Trí Viễn mở miệng nói, giọng điệu cũng mềm mại hơn.
“Chuyện của bản thân còn không xử lý sạch sẽ, còn muốn nhúng tay vào chuyện nhà họ Hàn tôi, đúng là trò cười!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh nói.
Ninh Trí Viễn không để ý đến, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Toàn.
Phùng Toàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã sớm đoán được ông sẽ nói như vậy, nếu như không có chứng cứ, sao tôi có thể ở ngay trên cuộc họp long trọng này mà gây phiền phức cho nhà họ Ninh chứ?”
Ông ta vừa dứt lời, đã ra lệnh: “Mau phát cho mọi người xem!”
Một người trung niên ôm Laptop đi ra từ phía sau ông ta, trực tiếp đi lên bục, kết nối máy tính với máy chiếu của sảnh bữa tiệc giao lưu.
Ngay sau đó, một đoạn video được phát ra.
“Bây giờ, cậu hãy lái chiếc xe này đi bãi tha ma thiêu thi thể của Phùng Nghĩa Cần đi!”
“Chuyện này, ngoài tôi và cậu, nếu còn để cho người thứ ba biết, tôi sẽ lấy mạng cậu.”
“Cậu Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung.”
“Tốt, nhanh đi xử lý.”
Video chỉ có một đoạn ngắn như thế, chính là Ninh Thành Vũ và đàn em của mình đứng trước cốp xe Bentley màu xanh da trời.
Mà cốp xe đã được mở ra, bên trong còn chứa một thi thể, chính là Phùng Nghĩa Cần.
“Con trai của Phùng Toàn lại có thể thật bị người nhà họ Ninh giết chết.”
“Con cháu nhà họ Ninh thật quá ác độc, lại còn muốn hủy thi diệt tích, đây là muốn để nhà họ Phùng tuyệt hậu mà.”
“Mấy năm gần đây, nhà họ Ninh đúng là quá mức phách lối, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, đúng là khối u ác tính của tỉnh Giang Bình.”
Ban đầu, chỉ có mấy người chỉ trích nhà họ Ninh không đúng, rồi cả sảnh bữa tiệc giao lưu đều râm ran tiếng bàn luận.
Khóe miệng Dương Chấn khẽ nhếch lên, không ai biết mấy âm thanh vừa nãy đều do anh sắp xếp.
“Con tôi không thể chết vô ích, nhà họ Ninh nhất định phải trả lại công bằng cho nhà họ Phùng tôi.”
Thái độ Phùng Toàn hết sức kiên định, trong đôi mắt đỏ ngầu đã ngập tràn lửa giận.
“Một con cháu nhà họ Ninh lại có thể đối xử với đàn em đi theo mình độc ác như thế, đây chắc toàn học từ bậc bề trên của nhà họ Ninh nhỉ?”
Trần Hưng Hải cũng châm chọc nói.
“Đây là tất nhiên, cha nào con nấy chính là như vậy.”
Quan Tuyết Tùng cũng liên tục cười lạnh.
“Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn có cái gì muốn nói?” Phùng Toàn miệng nói nói.
Ninh Trí Viễn không nói gì, nhưng ánh mắt lại hết sức đáng sợ, vô cùng hung ác.
“Gia chủ, chuyện này không có liên quan gì tới tôi.”
Ninh Thành Vũ hết sức lo lắng, “Bịch” một tiếng, quỳ gối dưới chân Ninh Trí Viễn, vội vàng cầu khẩn nói: “Không biết là người nào giết Phùng Nghĩa Cần, sau đó đặt xác cậu ta vào cốp xe tôi.”
“Phùng Nghĩa Cần là anh em tốt đi theo tôi, sao tôi có thể giết cậu ta chứ?”
“Vẫn xin gia chủ minh giám! Chuyện này thật không hề liên quan gì tới tôi.”
Ninh Thành Vũ rất sợ, bây giờ chỉ có giao anh ta ra, mới có thể giải quyết phiền toái trước mắt.
Với hiểu biết của anh ta về Ninh Trí Viễn thì ông ta thật có có thể sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Ninh Thành Vũ, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, trong video, mày cũng lệnh cho đàn em phải hủy thi diệt tích con trai tao, bây giờ mày lại nói không biết sao xác con trai tạo lại ở trong xe mày ư?”
“Chẳng lẽ mày cho là phòng ngự của nhà họ Ninh đều là bài trí? Một người lớn như vậy lại có thể thần không biết quỷ không hay đặt trong cốp xe mày?”
“Mày tưởng Phùng Toàn tao là đồ đần sao?”
Phùng Toàn giận dữ hét lên, vẻ mặt đầy dữ tợn.