Chương 3889 Trần Hải Châu chỉ khẽ gật đầu, không hề do dự, ngồi vào bàn đầu tiên, Trần Dương ngồi cạnh ông ta, còn hai cao thủ kia chỉ có tư cách đứng sau họ. Lúc này đã chín giờ, Hà Hồng Viễn đang chuẩn bị tuyên bố bắt đầu lễ thừa kế thì lại có người xuất hiện ở cửa sảnh tiệc. Người nhà họ Hà vội nói lớn: “Chủ tịch Dương Chấn của tập đoàn Nhạn Chấn đến!” Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía người thanh niên đang thản nhiên bước vào. Người tới chính là Dương Chấn, Dương Chấn mặc đồ thể thao màu xám, đi giày thể thao trắng, hình như hơi không phù hợp với tình huống này. Những người đang có mặt đều mặc lễ phục, chỉ mình anh mặc thoải mái như thế. Ở đây toàn các ông lớn của Trung Châu, họ cũng đã nghe về tập đoàn Nhạn Chấn, dù sao trong Chiêu Châu, ít có doanh nghiệp nào tiến vào top 100 thế giới, thậm chí trên bảng xếp hạng, tập đoàn Nhạn Chấn còn có thứ hạng cao hơn tập đoàn Hồng Nghiệp – doanh nghiệp chính của nhà họ Hà. Không những thế, tập đoàn Nhạn Chấn cũng phát triển rất nhanh, thứ hạng lần trước là thứ hạng theo năm, có lẽ tập đoàn Nhạn Chấn sẽ tiến thêm mấy bậc trong đợt xếp hạng top 100 thế giới lần này. Tuy đám đông đã nghe về tập đoàn Nhạn Chấn nhưng chưa có ai được gặp chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn cả, cho dù có người biết Dương Chấn rất trẻ, chưa đầy 30 tuổi nhưng sau khi thấy Dương Chấn, họ vẫn vô cùng kinh ngạc. “Thì ra là chủ tịch Dương, ha ha, mời ngồi!” Hà Hồng Viễn cũng nhiệt tình bước đến như lúc đón các ông lớn của Trung Châu, đích thân mời Dương Chấn vào chỗ ngồi. Nhưng Dương Chấn không ngồi vào bàn của các ông lớn Trung Châu theo sự tiếp đón của Hà Hồng Viễn, mà chủ động đi tới bàn đầu tiên, ngồi đối diện Trần Hải Châu. Cảnh tượng này khiến những người đang có mặt sững sờ. Trần Hải Châu là dòng chính nhà họ Trần – một trong những thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, giờ đang là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu, nắm quyền lực to lớn, phía sau còn có hai cao thủ, có lẽ là cao thủ Thiên Cảnh. Dương Chấn chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp thế tục, tuy doanh nghiệp này rất mạnh nhưng thân phận của Dương Chấn vẫn chẳng là gì trước mặt dòng chính nhà họ Trần! Nét mặt Hà Hồng Viễn lập tức cứng đờ, còn Trần Hải Châu thì híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn bằng ánh mắt sắc bén: “Cậu biết tôi là ai không?” Vào lúc này, bầu không khí như đông cứng, các ông lớn của Trung Châu đều cảm nhận được sự sợ hãi như đến từ sâu trong linh hồn. Hai hộ vệ phía sau Trần Hải Châu nhìn chằm chằm vào Dương Chấn bằng ánh mắt nham hiểm như rắn độc, chỉ chờ Trần Hải Châu ra lệnh là sẽ ra tay giết Dương Chấn. Trần Dương đang ngồi cạnh Trần Hải Châu híp mắt nhìn Dương Chấn, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo. Nghe thấy Trần Hải Châu nói thế, Dương Chấn chỉ cười nhạt, trắng trợn quan sát Trần Hải Châu, chuyện này khiến sát khí trong mắt Trần Hải Châu càng rõ. Từ khi ông ta bước vào thế tục đến giờ, vẫn chưa có người thế tục nào dám nhìn chằm chằm vào ông ta bằng ánh mắt như thế. “Chẳng phải ông cũng có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng à? Tôi không thấy ông có gì khác chúng tôi!” Dương Chấn chợt nói. Nghe thấy thế, những người đang có mặt đều tròn mắt, há hốc mồm, sao Dương Chấn dám nói thế chứ?