Chương 3962 “Cậu sắp đi rồi à?” Sau khi im lặng một lát, Mạnh Thiên Lan nhìn Dương Chấn với vẻ lưu luyến. Diệp Chiến Quốc cũng nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt không nỡ. Trong khoảng thời gian Dương Chấn đến Trung Châu, anh đã gây dựng uy quyền cho chiến vực Trung Châu, giờ quân đoàn cao thủ đã rất mạnh, ngay cả cao thủ của thế gia Cổ Võ cũng không dám dễ dàng đắc tội với quân đoàn cao thủ. Có thể nói, Trung Châu bây giờ đã ổn định, trừ khi các cao thủ đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ ra tay, bằng không, không ai có thể phá vỡ trật tự của Trung Châu hết. Dương Chấn khẽ gật đầu, nhìn Mạnh Thiên Lan bằng ánh mắt ôn hòa: “Chắc hai người cũng biết tôi đến Trung Châu theo nhiệm vụ của hội trưởng lão, giờ tình hình ở Trung Châu đã tạm ổn định, chuyện còn lại sẽ giao cho hai người”. “Giờ tôi phải đến mấy châu vực khác để mau chóng ổn định các nơi đó như Trung Châu, chúng ta đều có trách nhiệm nặng nề, mọi người cùng nhau cố gắng! Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại!” Nghe thấy Dương Chấn nói thế, mắt Mạnh Thiên Lan càng đỏ hơn. Diệp Chiến Quốc thở dài, nói: “Cậu nói đúng, chúng ta đều có trách nhiệm, so với Trung Châu, tình hình ở các châu khác tệ hơn nhiều, những nơi đó đều rất cần cậu”. Ông ta nói rồi hỏi: “Cậu định đi khi nào? Chiến vực Trung Châu sẽ tổ chức một bữa tiệc tạm biệt cậu”. Dương Chấn lắc đầu: “Không cần tổ chức tiệc đâu! Tôi vẫn còn vài chuyện phải làm, khi nào xong tôi sẽ đi luôn, mọi người cứ tập trung làm việc của mình!” Thấy Dương Chấn nói thế, Diệp Chiến Quốc cũng không ép, ông ta biết rõ tình hình ở các châu vực khác tệ đến mức nào, đúng là không cần bày vẽ. “Hai người nói chuyện nhé, tôi đi trước đây”. Diệp Chiến Quốc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Mạnh Thiên Lan, lập tức quay người rời đi. Sau thoáng chốc, trong phòng chỉ còn Dương Chấn và Mạnh Thiên Lan. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Mạnh Thiên Lan lên tiếng trước: “Cậu tìm thấy cô gái kia rồi à?” Dương Chấn gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc: “Chẳng những tôi tìm thấy cô ấy mà còn có một cô con gái rất đáng yêu”. Nhìn nụ cười hạnh phúc của Dương Chấn, Mạnh Thiên Lan mím chặt môi. Hồi trước, khi hai người quen biết ở chiến vực, cô ta đã biết trong lòng Dương Chấn có một cô gái mà anh không thể quên, cho dù cô ta muốn đến gần Dương Chấn tới mức nào, Dương Chấn vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta. Cô ta biết, mình rất khó bước vào trái tim Dương Chấn. Cô ta vẫn ôm hy vọng, có lẽ khi Dương Chấn quay về Giang Hải, cô gái kia đã cưới người khác rồi. Không ngờ chẳng những Dương Chấn tìm được cô gái kia mà tình cảm giữa hai người còn rất thắm thiết, có cả con gái. Cô ta rất hiểu Dương Chấn, trong tình huống này, nếu cô ta vẫn muốn bước vào trái tim Dương Chấn thì càng khó hơn, có lẽ là không thể. Nhưng cho dù như thế thì sao chứ? Cô ta vẫn còn cơ hội. Mạnh Thiên Lan chợt nói: “Dương Chấn, tôi ôm cậu một cái được không?” Dương Chấn thoáng sửng sốt, còn chưa kịp trả lời thì hương thơm đã ập tới, Mạnh Thiên Lan đã bước đến, ôm anh, vùi mặt vào ngực anh.