CHƯƠNG : NHẤT ĐỊNH PHẢI GIA NHẬP
Ngay lúc mọi người khiếp sợ, giữa trán Ninh Trí Viễn đã xuất hiện một lỗ máu.
Ông trợn trừng hai mắt, cơ thể ngã thẳng đơ xuống đất.
Xung quanh đều im ắng!
Mọi người đồng loạt dời mắt ra phía sau Dương Chấn, nhìn Đinh Tam đang giơ súng.
“Cậu… cậu Dương, ông ta dám chỉa súng vào cậu, đúng là tự tìm đường chết!”
Đinh Tam nơm nớp lo sợ nói.
Nhưng ánh mắt Dương Chấn lại lóe lên vẻ sắc bén rồi biến mất ngay.
Bởi vì người Đinh Tam cầm súng nhắm bắn là Dương Chấn.
Nếu không phải Dương Chấn tránh đi, thì người chết chính là anh!
Nhưng lúc nãy mọi người đều đặt lực chú ý lên người Ninh Trí Viễn, không ai chú ý đến Đinh Tam.
Trừ Đinh Tam ra, cũng không có ai biết, ngay khoảnh khắc Đinh Tam nổ súng, đầu Dương Chấn hơi nghiêng đi, vừa lúc tránh được viên đạn.
“Chết!”
Dương Chấn chỉ nói một chữ.
Cùng lúc đó, anh vung tay phải lên, một vệt sáng sắc bén hiện lên.
“Phụt!”
Ngay sau đó, giữa mày Đinh Tam đã xuất hiện một đường máu, máu tươi trào ra không ngừng từ nơi đó, giống như một bông hoa hồng bằng máu xinh đẹp đang nở rộ.
Đến lúc chết Đinh Tam cũng không biết Dương Chấn giết anh ta bằng cách nào.
Trong sảnh hội giao lưu yên ắng không một tiếng động, sắc mặt mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Sắc mặt Thạch Giang đầy vẻ nghiêm túc.
Có lẽ người khác không rõ Đinh Tam chết như thế nào, nhưng ông là phân đà chủ của một phân đà thuộc Hiệp hội Võ đạo, đương nhiên biết rất rõ.
“Sau tối hôm nay, Giang Bình không còn nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh, chỉ cần qua mười hai giờ, tất cả những người thuộc nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh còn ở lại Giang Bình đều sẽ giết không tha!”
Dương Chấn lướt ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, vô cùng lạnh nhạt nói.
Lời anh nói ra giống như một tiếng sấm lớn, nổ vang trong sảnh hội giao lưu, sắc mặt người nhà họ Mạnh và nhà họ Ning đều xám xịt như tro tàn.
Gia chủ bọn họ đã chết trong hội giao lưu, căn cứ vào những biểu hiện khi nãy của Dương Chấn, sau ngày hôm nay, ở Giang Bình này còn có ai dám đối đầu với anh nữa chứ?
Anh chỉ làm người nhà họ Mạnh và người nhà họ Ninh rời khỏi Giang Bình, đây đã là một ân đức to lớn dành cho hai gia tộc lớn này rồi.
Hàn Khiếu Thiên đầy vẻ cảm khái, nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh đối đầu với nhà họ Hàn suốt mấy chục này lại bị hủy diệt vì một câu nói của Dương Chấn.
Sau này thành phố chỉ có một mình nhà họ Hàn nắm quyền.
Ông cũng hiểu, cả Giang Bình đều sẽ tôn Dương Chấn làm người dẫn đầu, anh vung tay kêu gọi, ai dám không nghe theo?
Nhưng nghĩ đến thân phận của Dương Chấn, Hàn Khiếu Thiên cũng không cảm thấy những chuyện xảy ra ngày hôm nay có cái gì đáng kinh ngạc cả.
Thân là người thủ hộ phía Bắc Cửu Châu, san bằng một Giang Bình nho nhỏ có gì mà khó chứ?
Cho dù Dương Chấn san bằng Yên Đô Bát Môn thì Hàn Khiếu Thiên cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, Giang Bình sẽ nghe theo lệnh của cậu Dương, nhà họ Hàn nguyện thần phục, đi theo cậu Dương!”
Hàn Khiếu Thiên đột nhiên bước lên, vô cùng cung kính gật đầu nói với Dương Chấn.
Lời ông nói giống như tiếng sầm trên chín tầng mây, tất cả mọi người ở đây đều đờ đẫn.
Gia tộc giàu có, thực lực mạnh nhất đứng đầu ba thành phố Giang Bình, sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh đã bị Dương Chấn đuổi đi, chỉ còn lại nhà họ Hàn.
Có thể nói, sau này nhà họ Hàn chính là vương tộc của cả Giang Bình.
Lúc này, người đứng đầu nhà họ Hàn lại khom lưng uốn gối với Dương Chấn, tỏ ý muốn thần phục, đi theo Dương Chấn trước mặt bao người.
“Nhà họ Quan chúng tôi cũng nghe theo lệnh cậu Dương, suốt đời này cũng đều đi theo cậu Dương!”
Quan Tôn Sắc vội vàng kéo Quan Tuyết Tùng bước lên, khom người nói, giọng nói vô cùng thành khẩn.
“Nhà họ Trần chúng tôi cũng nghe theo lệnh cậu Dương, đi theo suốt đời!”
Trần Hưng Hải cũng vội vàng dẫn theo người nhà họ Trần bước lên, tỏ thái độ trước mặt mọi người.
“Nhà họ Phùng, nguyện ý đi theo cậu Dương!”
Nhà họ Trương, nguyện ý đi theo cậu Dương!”
Trong lúc nhất thời, sáu bảy mươi người đứng đầu hào môn ở Giang Bình đều đồng loạt đứng dậy, tỏ ý muốn đi theo Dương Chấn ở trước mặt mọi người.
Cuối cùng, trừ nhà họ Ngụy ở Giang Châu, còn có phân đà Giang Bình của Hiệp hội Võ đạo ra, tất cả gia tộc đều tỏ ý muốn đi theo Dương Chấn.
Cảnh này làm trong lòng mọi người đều chấn động mạnh.
Ngụy Thành Châu có hơi hoảng loạn mà nhìn về phía Thạch Giang.
Hiệp hội Võ đạo luôn là thế lực phía sau lưng nhà họ Ngụy, kể cả hôm nay, ông đi tìm Dương Chấn tỏ vẻ muốn hợp tác ngay từ đầu cũng đều là mưu kế của Thạch Giang.
Vốn Hiệp hội Võ đạo cũng muốn trở thành ông trùm duy nhất ở Giang Bình, nhưng ai ngờ sự mạnh mẽ của Dương Chấn gần như đã chinh phục hết tất cả gia tộc.
“Dương Chấn, cậu ép Hoàng Chung quỳ xuống xin lỗi, chuyện này nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.”
Ngay lúc những người đứng đầu các hào môn lớn ở Giang Bình rối rít tỏ vẻ muôn đi theo Dương Chấn, Thạch Giang đột nhiên nói.
Ông gọi thẳng tên Dương Chấn, không hề có ý cung kính gì cả.
Mặt Dương Chấn không chút thay đổi nhìn Thạch Giang, không nói gì, chờ ông nói tiếp.
“Tôi nghĩ chắc cậu biết đến Hiệp hội Võ đạo đúng không?”
Thạch Giang nói: “Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Hiệp hội Võ đạo, cho dù nhà họ Hoàng là một trong Yên Đô Bát Môn thì cũng không dám gì cậu.”
Lời Thạch Giang vừa nói tạo ra một trận sóng to gió lớn.
Không ai ngờ được Thạch Giang lại muốn lôi kéo Dương Chấn gia nhập Hiệp hội Võ đạo.
“Ý của ông là bảo tôi thần phục Hiệp hội Võ đạo sao?” Dương Chấn dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Thạch Giang.
Thạch Giang gật đầu: “Các phân đà của Hiệp hội Võ đạo trải rộng khắp toàn cầu, thực lực tổng hợp và địa vị cũng không yếu hơn Yên Đô Bát Môn, hơn nữa Hiệp hội Võ đạo đều là những cao thủ trong võ thuật, đây là một nơi rất thích hợp với cậu!”
“Cậu còn rất trẻ đã có được thực lực mạnh mẽ đến thế, chỉ cần cậu gia nhập Hiệp hội Võ đạo, không cần đến mười năm, cậu thậm chí còn có khả năng bước đến trung tâm quyền lực của trụ sở chính của Hiệp hội Võ đạo.”
“Đến lúc đó, người đẹp, tiền bạc, địa vị và cả quyền lực nữa, cậu muốn cái gì là có cái đó!”
Thạch Giang dùng gương mặt vô cùng nóng bỏng nhìn Dương Chấn.
Nếu có thể lôi kéo Dương Chấn vào Hiệp hội Võ đạo, không chỉ có thể giành lấy được Giang Bình, còn có thể kiếm thêm một người trẻ tuổi đầy tiềm lực cho Hiệp hội Võ đạo.
Một ngày nào đó, nếu Dương Chấn thật sự có thể bước vào trung tâm quyền lực của Hiệp hội Võ đạo, địa vị của ông cũng sẽ được nâng cao lên theo.
Người trong các gia tộc hào môn lớn đều nhìn Dương Chấn bằng vẻ mặt hâm mộ.
Tuy bọn họ đã tỏ ý đồng ý đi theo Dương Chấn, nhưng cũng chỉ là thuận thế làm theo, trong mắt bọn họ thì vẫn là Hiệp hội Võ đạo có địa vị càng cao hơn.
Bọn họ muốn gia nhập Hiệp hội Võ đạo thì cũng không có tư cách, Dương Chấn còn trẻ như thế mà đã được mời, có thể đoán được bọn họ hâm mộ đến cỡ nào.
Ngay lúc Thạch Giang cho rằng Dương Chấn chắc chắn sẽ đồng ý gia nhập Hiệp hội Võ đạo, Dương Chấn đột nhiên lắc đầu nói ra hai chữ: “Không thích.”
“Cậu nói gì?”
Thạch Giang lập tức ngẩn ra, ông còn tưởng đã nghe lầm.
Ông thừa nhận, Dương Chấn rất mạnh.
Nhưng trong mắt ông, cho dù Dương Chấn có mạnh thì cũng chỉ có một người.
Trong Hiệp hội Võ đạo còn có rất nhiều cao thủ đỉnh cao chân chính, bất cứ người nào cũng đều có thể làm được những gì Dương Chấn làm ngay hôm nay.
Quan trong là Hiệp hội Võ đạo rất hiếm khi chủ động mời người khác gia nhập, rất nhiều người đều phải tốn rất nhiều công sức để có thể gia nhập Hiệp hội Võ đạo.
Dương Chấn lại đi từ chối?
“Thạch Đà chủ, cậu Dương từ chối gia nhập Hiệp hội Võ đạo, ông không cần phí công nữa!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh nhạt nhìn Thạch Giang nói.
Đồng thời, trong lòng ông cũng có chút tức giận.
Trong mắt ông, Dương Chấn là người trấn giữ biên giới phía Bắc, đó là một người giống như một vị thần.
Cho dù là vị trí hội trưởng Hiệp hội Võ đạo cũng không xứng với thân phận của Dương Chấn.
Thạch Giang vậy mà lại muốn Dương Chấn thần phục, đây đúng là sỉ nhục Dương Chấn.
“Đây không phải chuyện của ông! Im ngay cho tôi!” Thạch Giang tức giận quát.
Ông vốn đã tức giận vì bị Dương Chấn từ chối rồi, Hàn Khiếu Thiên lại còn dám xen vào.
Hàn Khiếu Thiên nhíu mày, nhưng nghĩ đến bối cảnh của Hiệp hội Võ đạo, ông vẫn lựa chọn giữ im lặng.
“Dương Chấn, cậu đừng có không biết điều, gia nhập Hiệp hội Võ đạo là vinh hạnh của cậu!” Giọng điệu Thạch Giang đã lạnh hơn rất nhiều.
Trong mắt ông, nếu Dương Chấn không gia nhập Hiệp hội Võ đạo, nếu ông còn muốn lấy Giang Bình thì phải cướp được từ trong tay Dương Chấn.
Cho nên một là Dương Chấn thần phục Hiệp hội Võ đạo, hai là trở thành kẻ thù của Hiệp hội Võ đạo, không có lựa chọn thứ ba nào cả.
“Biến!”
Dương Chấn sa sầm mặt xuống, quay sang gầm to với Thạch Giang.