Chương 4019 Đại trưởng lão thận trọng hỏi: “Đế sư, ý đế sư là Dương Chấn sẽ không sao à?” Vô Danh nhìn ông ta, mỉm cười gật đầu: “Cậu yên tâm, thằng bé là đệ tử của tôi, tôi sẽ không hại nó, các cậu cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì, giờ việc quan trọng nhất là nghĩ cách kìm hãm cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ”. “Trước đó, khi Dương Chấn ở đây thì vẫn có thể trấn áp họ, giờ Dương Chấn vắng mặt, có lẽ một số cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ rục rịch hành động, nhiệm vụ của các cậu sẽ rất khó khăn”. Ba vị trưởng lão vội gật đầu, đại trưởng lão tỏ thái độ: “Xin đế sư cứ yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ giữ gìn tình hình tốt đẹp mà Dương Chấn đã gây dựng được”. Vô Danh gật đầu rồi lập tức rời đi, một giây trước, ông cụ còn đứng trong tầm mắt của ba vị trưởng lão, một giây sau, ông cụ đã biến mất rồi. Tam trưởng lão nói với vẻ hâm mộ: “Chẳng biết tiền bối đế sư có tu vi gì, có lẽ suốt đời chúng ta cũng không thể đến và đi nhanh chóng như thế”. Nhị trưởng lão cười khổ, lắc đầu: “Thực lực của tiền bối đế sư rất khó lường, chúng ta tốn mười kiếp cũng không đuổi kịp ông ấy đâu”. Đại trưởng lão thoải mái ra mặt, cười nói: “Chỉ cần Dương Chấn không sao thì tôi cũng yên tâm rồi, tiếp đến sẽ tới lượt chúng ta bảo vệ thế tục”. Cùng lúc đó, Dương Chấn đã bị Khương Cửu Hùng đưa đến một nơi bí ẩn. Ở đây có chim hót hoa nở, cây cối vô cùng tốt tươi, linh khí trong không khí rất nồng đậm. Dương Chấn hít sâu một hơi, cảm thấy thư thái khó tả. Anh biết nồng độ linh khí ở đây vượt xa thế tục. Anh đang trong lúc suy yếu, vội vận chuyển Chiến Thần Quyết, ra sức hấp thu linh khí. “Quả nhiên khí thế của cậu là khí thế chỉ có ở cao thủ Tu Tiên”. Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên. Nghe thấy giọng nói này, Dương Chấn bỗng giật mình, lập tức nhìn về phía đối phương. Một ông lão áo trắng đã xuất hiện bên Khương Cửu Hùng từ bao giờ, điều khiến anh khiếp sợ chính là anh lại không cảm nhận được khí thế từ đối phương. Nhưng cảnh tượng khiến Dương Chấn khiếp sợ hơn nữa lại xảy ra, Khương Cửu Hùng cúi người chào ông lão, cung kính nói: “Lão tổ!” Ầm! Cách gọi của Khương Cửu Hùng với ông lão nổ vang trong đầu Dương Chấn như sấm rền. Khương Cửu Hùng vốn là ông lớn hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, giờ lại gọi ông lão áo trắng này là lão tổ, vậy ông lão này là ai? Lão là cao thủ cấp bậc gì? Ông lão khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Dương Chấn, nói: “Tên nhóc Vô Danh kia là thầy của cậu à?” Dương Chấn đã khiếp sợ tột độ, đối phương biết sư phụ anh là Vô Danh thì cũng thôi, vấn đề là lão ta còn gọi vô Danh là tên nhóc. Dương Chấn không biết rốt cuộc Vô Danh bao nhiêu tuổi, nhưng anh biết, ngay cả đại trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu cũng phải gọi Vô Danh là tiền bối. Người lợi hại như thế lại bị ông lão gọi là tên nhóc. Dương Chấn không trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi lại: “Tiền bối là ai?” Khương Cửu Hùng nhíu mày, quát: “Hỗn xược!” Ông lão khoát tay, cười híp mắt nhìn Dương Chấn: “Tôi sống lâu quá rồi, không nhớ tên ban đầu nữa, ở Trung Giới giới Cổ Võ, mọi người đều gọi tôi là giới chủ!” Nghe thấy thế, Dương Chấn mở to mắt. Đương nhiên anh biết giới chủ là ai.