CHƯƠNG : TÂM SỰ VỀ TẦN NHÃ
Nhà họ Dương phạm tội tử hình!
Mấy chữ này giống như ma âm cứ lượn lờ quanh tai Dương Hướng Minh và Dương Quan Vũ.
Hai cha con đều dại ra, Dương Quan Vũ lại vô cùng hoảng sợ, hai chân lảo đảo lui về sau ba bốn bước.
“Cho dù có chết cũng phải để chúng ta chết cho rõ ràng đúng không??”
Dương Hướng Minh cố nén cơn tức giận trong lòng xuống, run rẩy hỏi: “Rốt cuộc chủ nhân của Giang Bình là ai? Rốt cuộc là người nào trong nhà họ Dương của tôi đắc tội người đó?”
Lúc này, trong lòng ông chỉ có không cam lòng.
Lúc trước ở Châu Thành, vì ông đánh giá sai thực lực của Dương Chấn, không chỉ không gài bẫy được Dương Chấn, ngược lại còn là cho nhà họ Dương rơi vào trong tay Dương Chấn, mà nhà họ Dương cũng bị đuổi khỏi Châu Thành.
Ở nhà họ Phùng, khó khăn lắm ông mới nhìn thấy hy vọng khôi phục nhà họ Dương, đã sắp sửa thành công lại đột nhiên bị thông báo là nhà họ Dương đắc tội chủ nhân của Giang Bình, con cháu trực hệ của nhà họ Dương chỉ có một đường chết.
Năm chữ “Chủ nhân của Giang Bình” cũng đã thể hiện rõ bối cảnh mạnh mẽ của người đó.
Sao ông có thể cam tâm chứ?
Người đàn ông lực lưỡng dẫn đầu mặt lạnh tanh nói: “Tôi chỉ biết ông vua của Giang Bình chưa đến ba mươi tuổi, đến từ Giang Châu, mọi người đều gọi là cậu Dương!”
“Không đến ba mươi tuổi, đến từ Giang Châu? Họ Dương?”
Dương Hướng Minh vô cùng kinh ngạc.
Trong đầu ông đột nhiên hiện lên hình bóng của một cậu thanh niên có một không hai.
Lúc trước ở nhà họ Dương, trong lúc nhấc tay hái lá là có thể giết người.
“Cháu gái Dương Liễu của ông sỉ nhục cậu Dương, còn có ý định mượn tay con cháu nhà họ Phùng để đối phó cậu Dương.”
“Cậu Dương ra lệnh, sau tối ngày hôm nay, nếu trong Giang Bình còn có con cháu của nhà họ Dương ở Châu Thành lúc trước, vậy thì nhà họ Phùng cũng sẽ bị tiêu diệt.”
Người đàn ông cao to dẫn đầu còn bổ sung thêm, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Dù sao vì nhà họ Dương, ngay cả nhà họ Phùng cũng suýt chút nữa cũng bị tiêu diệt.
Mặt Dương Hướng Minh lập tức trở nên đờ đẫn, nước mắt tèm lem, rơi nước mắt nói: “Là ông trời muốn diệt nhà họ Dương của tôi! Ông trời muốn diệt nhà họ Dương của tôi mà!”
Nói xong, trong tay ông xuất hiện một con dao găm, ông không chút do dự đâm thẳng vào trái tim của chính mình.
“Phụt!”
Máu tươi văng ra, vùng ngực của Dương Hướng Minh dần dần bị nhuộm đỏ.
“Ba!”
Dương Quan Vũ đau đớn hét lớn.
Nhưng Dương Hướng Minh đã không thể nói thêm tiếng nào, miệng phun máu xối xả.
Rất nhanh, sự sống của Dương Hướng Minh đã hoàn toàn biến mất.
Một đời kiêu hùng, đến đây đã chết!
Đến chết, trong lòng Dương Hướng Minh vẫn tràn ngập hối hận.
Lúc trước khi hợp tác với Dương Chấn, chỉ cần nhà họ Dương có thêm một chút chân thành, chỉ sợ cũng sẽ không có chuyện nhà họ Dương bị tiêu diệt và kết cục như ngày hôm nay.
Thậm chí còn có thể mượn tay Dương Chấn để phát triển nhà họ Dương trở thàn Hiệp hội Võ đạo gia tộc giàu có đứng đầu cả Giang Bình.
Một bước sai, từng bước sai!
Nhìn ba nằm trong vũng máu, vẻ mặt Dương Quan Vũ đầy đau đớn.
Ông đột nhiên đứng dậy, trong vài giây đã xông ra ngoài.
“Đùng!”
Một tiếng chói tai vang lên, Dương Quan Vũ đâm đầu vào vách tường, lập tức ngã xuống đất.
Sắc mặt của mấy người đàn ông cao to đứng trong biệt thự vẫn không hề thay đổi, người đàn ông dẫn đầu nói: “Không tha cho bất cứ người nhà họ Dương nào! Giết!”
“Vâng!”
Đây chắc chắn sẽ là một buổi tối vô cùng bi thảm, con cháu trực hệ của nhà họ Dương còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì đã bị giết sạch từng người một.
Dương Chấn cũng không biết tất cả những chuyện này.
Anh vốn chỉ muốn đuổi nhà họ Dương ra khỏi Giang Bình.
Nhưng Phùng Toàn đang trong cơn giận dữ lại giết sạch tất cả nhà họ Dương ở Châu Thành.
Sáng sớm hôm sau, từng luồng tin tức làm cả Giang Bình hoảng sợ nhanh chóng bước lên tiêu đề của các nhà báo lớn.
“Hội giao lưu ba năm một lần tại Giang Bình trở thành lịch sử, vua của Giang Bình đã xuất hiện!”
“Trong một đêm, ba gia tộc lớn nhất của thành phố Giang Bình, hai gia tộc giàu có đã biến mất!”
“Vua của Giang Bình đã xuất hiện, ai dám đối đầu?”
Gần như mỗi một tiêu đề tin tức, các tít giật gân đều có liên quan đến vua Giang Bình.
Cũng mau còn không có ai dám để lộ thân phận của Dương Chấn, trong mỗi tin tức cũng chỉ nói vua Giang Bình họ Dương mà thôi.
Còn Hiệp hội Võ đạo và nhà họ Hoàng, hoàn toàn không có ai dám nhắc đến.
Mà Dương Chấn lại giống như một người ngoài cuộc, sau khi hội giao lưu kết thúc, mọi thứ của anh lại bình tĩnh trở lại.
“Ba, con muốn ăn kem!”
Khu vui chơi Giang Châu, Tiếu Tiếu vừa mới chơi xe điện đụng xong, ôm cổ Dương Chấn ngọt ngào nói.
“Được, ba mua cho con!”
Dương Chấn nói, định ôm Tiếu Tiếu đi mua kem, đúng là một tên cuồng cưng chiều con gái.
“Dương Chấn!”
Anh mới đi được vài bước, đằng sau vang lên một giọng nói đầy tức giận.
Chân Dương Chấn lập tức cứng đờ giữa không trung, vô cùng cẩn thận quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tần Nhã đang chống nạnh, tức giận nhìn anh.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải cứ Tiếu Tiếu nói muốn ăn cái gì là anh mua cho con bé cái đó ngay.”
“Con bé còn chưa được năm tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn mấy thực phẩm rác đó vào không có ích lợi gì với con bé cả!”
“Nếu anh còn dám giấu em mua đồ ăn vặt cho con nữa, tối anh đừng mơ vào phòng của em!”
Tần Nhã nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Chấn lập tức căng thẳng, vội vàng nói: “Anh hứa! Không bao giờ mua đồ ăn vặt cho Tiếu Tiếu nữa!”
“Ba!”
Nghe Dương Chấn nói thế, mặt Tiếu Tiếu vô cùng tủi thân, rưng rưng nước mắt.
Dương Chấn lập tức mềm lòng, cẩn thận nói: “Vợ à, hay là cho Tiếu Tiếu ăn thêm một cây kem nữa được không?”
“Không!”
Tần Nhã kiên quyết nói: “Hôm nay con bé đã ăn hai cây rồi!”
Nói xong, cô bước sang, ôm Tiếu Tiếu từ trong lòng Dương Chấn sang.
Tiếu Tiếu dám nhõng nhẽo trước mặt Dương Chấn, nhưng lại không dám làm thế với Tần Nhã.
Lúc này, cô bé chớp chớp đôi mắt ngập nước trong veo, vô cùng đáng thương nhìn Dương Chấn, giống như muốn nói, ba, mẹ ăn hiếp con, ba không thèm quan tâm gì cả.
Dương Chấn nhìn thấy, rất đau lòng, nhưng cũng biết Tần Nhã chỉ muốn tốt cho Tiếu Tiếu, dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tiếu Tiếu nữa.
Cũng may đây là công viên trò chơi, chơi một số trò chơi xong, mặt Tiếu Tiếu lại tươi cười vui vẻ trở lại.
Suốt một ngày, gia đình ba người đều ở trong khu vui chơi Giang Châu, khắp nơi toàn là tiếng cười nói vui vẻ của ba người.
Ngày hôm sau, Dương Chấn đưa vợ và con đến công ty và nhà trẻ xong, lập tức chạy đến Tập đoàn Nhạn Chấn.
Sau hôm kết thúc hội giao lưu, công ty con của Tập đoàn Nhạn Chấn phát triển cực kỳ nhanh chóng.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, công ty nhận được vô số hợp tác, hơn nữa đều là các gia tộc giàu có ở tỉnh Giang Bình chủ động đến xin hợp tác.
Đối với việc này, Dương Chấn không từ chối bất cứ người nào, nếu chi nhanh Giang Châu đã phân chia rạch ròi với trụ sở chính, dựa theo tình hình này, không bao lâu nữa, chi nhánh Giang Châu cũng có thể thành lập một Tập đoàn Nhạn Chấn riêng.
Mà sau ngày từ Giang Châu về, Tần Yên trở thành một người bận rộn, bất kể ngày đêm tăng ca đến khuya mới về nhà.
“Yên, nếu bận quá thì tìm thêm một trợ lý chia sẻ lượng công việc với em.”
Dương Chấn hơi đau lòng nói.
Tần Yên bất đắc dĩ nói: “Em cũng muốn lắm! Nhưng lại không có người thích hợp! Hơn nữa đối với anh thì Tập đoàn Nhạn Chấn có ý nghĩa rất quan trọng, em cũng không yên tâm chia sẻ nhiệm vụ cho người khác!”
Nghe Tần Yên nói xong, trong lòng Dương Chấn vô cùng biết ơn.
Đối với anh, Tập đoàn Nhạn Chấn là kỷ niệm duy nhất mà mẹ anh để lại cho anh trên đời này, cho dù như thế nào, anh cũng muốn biến công ty trở thành công ty đứng đầu.
“Yên, cảm ơn em!” Dương Chấn vô cùng biết ơn nói.
Tần Yên nở nụ cười đầy tinh nghịch, chớp mắt cười tủm tỉm nói: “Anh đừng quên, anh đã hứa sẽ đi chơi công viên trò chơi với em.”
“Đương nhiên không quên rồi, chờ em rảnh, anh sẵn lòng đi với em bất cứ lúc nào!” Dương Chấn cười nói.
“Được, vậy chờ em bận xong khoảng thời gian này, sau đó sẽ ‘bào’ anh! Em muốn anh dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn, ăn tới mức anh phá sản luôn!” Tần Yên giả vờ kiêu ngạo cười nói.
“Ha ha! Em cứ ăn thoải mái, ăn cả đời cũng được!” Dương Chấn cười to.
Ở trong công ty một lúc, biết đại khái tình hình gần đây của công ty xong, Dương Chấn xoay người rời đi.
Anh vừa xuống lầu, bỗng nhiên có một người đàn ông cao to mặc áo vest cản đường anh lại.
“Bà chủ của chúng tôi mời anh!”
Người đàn ông mặc vest trầm giọng nói.
Dương Chấn nhíu mày: “Nếu muốn gặp tôi thì bảo bà ta tự đến đây!”
Nói xong, Dương Chấn lập tức rời đi, không hề xem bà chủ mà người đó nói đến ra gì.
Bây giờ ở Giang Bình còn có người nào dám xưng là bà chủ ở trước mặt anh chứ?
“Nhóc con ngông cuồng! Cậu biết bà chủ của chúng tôi là ai không? Lại dám bảo bà ấy đến gặp anh?”
Người đàn ông mặc vest tức giận quát, di chuyển bước chân, lại cản trước mặt Dương Chấn lần nữa.
Dương Chấn nhíu mày, anh cảm nhận được một loại uy hiếp cực kỳ lớn từ trên người của người đàn ông mặc vest này.
Cũng không phải người này có thực lực mạnh hơn anh, mà là từ sau khi ra khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh gặp được một cao thủ có hơi thở mạnh mẽ như thế này ở bên ngoài.
Cho dù là Tiền Bưu cũng chắc chắn không phải là đối thủ của người đàn ông trước mặt.
Có thể được loại cao thủ cấp bậc này bảo vệ, không giàu cũng sang!
Dương Chấn dời mắt nhìn về phía chiếc xe Mercedes khiêm tốn đậu cách đó không xa ở phía sau lưng người đàn ông, cửa kiếng màu đen, không nhìn được tình hình bên trong xe.
“Bà chủ của ông là ai?”
Dương Chấn thu tầm mắt lại, nhìn người đàn ông mặc vest hỏi.
“Bà chủ tôi họ Diệp, đến từ Yên Đô!”
Trong mắt người đàn ông mặc vest tràn ngập cung kính, sau đó lại nói: “Bà ấy tìm cậu muốn tâm sự về chuyện liên quan đến Tần Nhã!”