Chương 4125 Thấy Đỗ Ngọc Sơn rời khỏi đó, đám người Lưu Khánh có chút bất ngờ như thể không ngờ Dương Chấn lại tha cho Đỗ Ngọc Sơn. “Cậu Dương!” Lưu Khánh tiến lên, vẻ mặt cung kính: “Ba điều kiện cậu nói trước đó, Thiên Hải Tông đồng ý toàn bộ!” “Sao?” Dương Chấn có chút kinh ngạc, anh và Đỗ Ngọc Sơn mới nói chuyện riêng vài phút mà sao Thiên Hải Tông đã có câu trả lời rồi? Lưu Khánh nói: “Tôi đã báo ba điều kiện của cậu cho tông môn qua đá truyền âm. Trưởng bối trong tông môn nghe xong thì rất khen ngợi nguyên tắc sống của cậu, đồng ý toàn bộ, không chỉ thế, sư phụ của tôi là Tam trưởng lão Thiên Hải Tông đã chuẩn bị lên đường tới thế tục gặp cậu”. Thấy thái độ kính cẩn của Lưu Khánh, Dương Chấn vẫn thấy ngạc nhiên, anh suy tư rồi nói: “Vừa hay tôi cũng đang muốn tới Trung Giới giới Cổ Võ một chuyến, sư phụ của anh không cần xuống đây, tôi sẽ đích thân tới Thiên Hải Tông thăm viếng!” Hiện giờ Tần Nhã còn đang ở Hợp Hoan Tông, ba ngày sau thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ cưới cô ấy, Dương Chấn phải tới Hợp Hoan Tông trước ngày đó. Nghe xong lời Dương Chấn nói, Lưu Khánh vui vẻ: “Được, để tôi liên lạc với sư phụ, để ông ấy ở Thiên Hải Tông chờ cậu Dương tới thăm”. Khi Lưu Khánh và trưởng bối trong tông môn liên lạc với nhau, Dương Chấn đã tới chiến vực Trung Châu. “Dương Chấn, anh không sao chứ!” Anh vừa tới, Hạ Hà đã tiến lên, trên mặt là sự lo lắng. Dương Chấn mỉm cười: “Yên tâm, tôi không sao!” Mạnh Thiên Lan vươn tay nhẹ nhàng đánh lên ngực Dương Chấn: “Dương Chấn, anh che giấu kỹ thật, ngay cả minh chủ của Thủ Hộ Minh – Đỗ Ngọc Sơn cũng không phải đối thủ của anh”. Dương Chấn cười: “Trước kia, linh khí ở thế tục quá loãng, cảnh giới võ đạo của chúng tôi đều bị hạn chế, hiện tại Hạ Giới giới Cổ Võ đã hoàn toàn hợp nhất với thế tục. Trung Giới giới Cổ Võ cũng đang dung hợp, sau này tạo thành một thế giới mới, nồng độ của linh khí sẽ tăng mạnh tới mức độ khó mà ngờ được!” “Những thiên tài võ đạo của thế tục như cô sẽ nghênh đón một giai đoạn tăng mạnh về thực lực nên là hãy cố gắng nhé!” Mạnh Thiên Lan liếc anh một cái, bất đắc dĩ nói: “Dù độ dày của linh khí cao tới đâu thì tôi e vẫn không thể đuổi kịp anh”. “Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ như Đỗ Ngọc Sơn đã hoàn toàn không thể làm gì anh! Tôi đang suy đoán xem giờ anh mạnh tới mức nào rồi!” Dương Chấn cười: “Thú thật thì chính tôi cũng không rõ”. Mạnh Thiên Lan trừng anh một cái: “Anh đúng là tự sướng mà!” Hai người đều đã từng lên chiến trường, cũng từng là chiến thần thống lĩnh cả một chiến vục, quan hệ vốn dĩ không tệ. Dù thực lực hai người hiện tại đã chênh lệch rất lớn nhưng Mạnh Thiên Lan hoàn toàn không ghen tỵ với Dương Chấn, cô ta chỉ mừng cho anh. “Tứ trưởng lão!” Lúc này Diệp Chiến Quốc mới có cơ hội nói chuyện với Dương Chấn, người này vội tiến lên, kích động nói: “Thế tục có được Tứ trưởng lão đúng là phúc đức của Cửu Châu!”