CHƯƠNG : TÔI SẼ LẤY MẠNG CỦA ÔNG
Dương Chấn cực kỳ hận gia tộc Vũ Văn, nhưng đây cũng là mối thù giữa anh và gia tộc Vũ Văn, sao anh có thể hợp lực với gia tộc khác chứ?
Anh rời khỏi biên giới phía Bắc, ngày đầu tiên bước chân đến Giang Châu, quản gia của gia tộc Vũ Văn đã tới tìm anh, tỏ ý gia tộc Vũ Văn bằng lòng để anh quản lý gia tộc.
Nếu anh thật sự muốn kế thừa vị trí gia chủ của gia tộc Vũ Văn, anh cần phải dùng mưu mô thủ đoạn gì ư?
Cho đến khi bóng lưng Dương Chấn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Cao Hùng, ông ta mới lấy lại tinh thần.
“Không ngờ cậu ta lại dám từ chối hợp tác, chẳng lẽ cậu ta cho rằng dựa vào sức mạnh của mình là có thể đối đầu với gia tộc Vũ Văn?”
Cao Hùng nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tối qua sau khi ông ta nói với gia chủ nhà họ Hoàng về kế hoạch của mình, ông ta đã đi suốt đêm tới Giang Châu. Nếu không vì quá muộn thì tối qua ông ta đã đến tìm Dương Chấn rồi.
Theo kế hoạch, ông ta sẽ lấy lòng Dương Chấn trước, sau đó tỏ ý hợp lực đối phó với gia tộc Vũ Văn, chắc chắn Dương Chấn sẽ không từ chối.
Tới lúc đó, chẳng phải hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương sẽ do nhà họ Hoàng nắm quyền sao?
Về việc đồng ý hợp lực đối phó gia tộc Vũ Văn với Dương Chấn chỉ là lời hứa suông, dù có thật sự muốn đối phó thì cũng không phải bây giờ.
“Gia chủ, kế hoạch thất bại!”
Cao Hùng gọi điện cho Hoàng Thiên Hành trước.
Hoàng Thiên Hành cũng rất bất ngờ, ông ta tức giận nói: “Thằng nhóc này thật ngông cuồng, nếu đã vậy thì cứ thực hiện kế hoạch thứ hai đi!”
Hôm qua Cao Hùng bàn bạc với ông ta không chỉ có một kế hoạch.
“Vâng!”
Cao Hùng lập tức trả lời, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, ông ta nheo mắt nhìn tòa nhà Nhạn Chấn, lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống thì hãy uống rượu phạt đi!”
Dứt lời, ông ta xoay người bỏ đi.
Dương Chấn ngồi trong văn phòng chủ tịch suốt buổi sáng, tài liệu cần ký tên thôi cũng hơn một trăm bản.
Dù đã ủy quyền rất nhiều nhưng anh chung quy vẫn là chủ tịch, có một số việc cần phải do anh tự xử lý.
“Chủ tịch!”
Buổi trưa lúc gần tan ca, Tần Yên đẩy cửa bước vào với vẻ mặt khá nghiêm trọng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Chấn hỏi.
“Vừa có tin khu đất ở bờ Đông sông Lão Long đã bắt đầu khởi công.”
Tần Yên nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhà họ Hoàng để lộ tin sẽ xây dựng nghĩa trang công cộng ở nơi đó, một nghĩa trang lớn nhất ở Châu Nam!”
Nước Cửu Châu chia thành năm khu vực lớn theo phương hướng, gồm Châu Đông, Châu Tây, Châu Nam, Châu Bắc, Châu Trung.
Mà tỉnh Giang Bình và Nam Dương đều thuộc khu vực Châu Nam.
Có thể tưởng tượng được, nếu nhà họ Hoàng thật sự muốn xây dựng nghĩa trang này sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào.
Tầm ảnh hưởng của nghĩa trang này càng lớn thì giá trị của khu biệt thự Vườn Hồng càng thấp.
Khi đó, không chỉ giá phòng của biệt thự Vườn Hồng sẽ giảm mạnh, chỉ sợ ngay cả giá thị trường chung của Tập đoàn Nhạn Chấn cũng sẽ giảm mạnh.
Dương Chấn cau mày: “Nhanh tay thật đấy!”
Đương nhiên anh biết vì sao nhà họ Hoàng lại nhanh tay đến vậy.
Hồi sáng quản gia Cao Hùng của nhà họ Hoàng vừa tới tìm anh, nói là muốn hợp lực với anh để đối phó gia tộc Vũ Văn, sao Dương Chấn có thể không biết mục đích thật sự của đối phương là Giang Bình và Nam Dương?
“Làm vậy là muốn ép tôi thỏa hiệp ư?” Dương Chấn cười khẩy, sát ý hiện lên trong mắt anh.
“Ý anh là nhà họ Hoàng cố ý?” Tần Yên kinh ngạc hỏi.
Dương Chấn không muốn để Tần Yên bị liên lụy, anh bèn nói: “Chuyện này để anh tự giải quyết, em chờ tin từ anh là được.”
“Anh rể, anh nhớ cẩn thận!”
Tần Yên nói với vẻ mặt lo âu.
Dương Chấn mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi!”
Ba giờ chiều, Dương Chấn một mình đi tới tòa nhà Trung Ích.
Tòa nhà Trung Ích là một bất động sản vừa được xây xong năm ngoái, nằm trong khu vực phát triển trọng điểm của khi triển lãm mới, được coi là một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Giang Châu.
Công ty TNHH Hoàng Hôn Phúc Thọ Viên ngay bên trong.
Đây cũng là công ty phụ trách xây dựng nghĩa trang bên bờ Đông sông Lão Long, hiện nay đã được nhà họ Hoàng mua lại.
Dùng bốn ngàn năm trăm tỷ mua lại mảnh đất này, đừng nói là xây dựng nghĩa trang, dù là xây khu biệt thự cũng lỗ vốn.
Để ép Dương Chấn thỏa hiệp, nhà họ Hoàng thực sự đã bỏ ra vốn lớn.
Dương Chấn đi thang máy lên tầng mười sáu, bên trái thang máy là phòng họp của công ty TNHH Hoàng Hôn Phúc Thọ Viên.
“Tôi đã chờ cậu lâu rồi đó!”
Dương Chấn vừa vào phòng họp, người trung niên ngồi ở ghế chủ tọa đã nói với vẻ mặt âm u.
Lúc này trong phòng họp đã chật kín người.
Người nói chính là người thừa kế của nhà họ Hoàng, Hoàng Chính.
Cao thủ đỉnh cao của nhà họ Hoàng, Đông Tà đứng sau lưng ông ta.
Khi nhìn thấy Dương Chấn, toàn thân Đông Tà không khỏi run lên, nhớ lại hôm qua ông ta suýt nữa chết trong tay người trẻ tuổi này, đến bây giờ ông ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái Hoàng Chính là một ông lão mặc vest mang giày da, đó chính là Cao Hùng, quản gia của nhà họ Hoàng mới đến Tập đoàn Nhạn Chấn tìm Dương Chấn lúc sáng.
Còn những người khác, Dương Chấn chưa từng gặp ai trong số họ.
“Cậu Dương đã suy nghĩ kỹ, muốn hợp lực với nhà họ Hoàng sao?”
Cao Hùng cười tít mắt hỏi, trong mắt ông ta tràn đầy hài hước.
Ông ta muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi và hối hận trên mặt Dương Chấn, nhưng điều khiến ông ta thất vọng là Dương Chấn cực kỳ bình tĩnh, anh cũng không thèm nhìn Cao Hùng mà bước tới vị trí đối diện Hoàng Chính, túm lấy cổ áo ông ta.
“Khốn kiếp, mày muốn làm gì?”
Người nọ sợ hãi hét lên.
“Ầm!”
Sao Dương Chấn có thể nói nhảm với một con kiến hôi được? Anh nhấc ông ta lên, ném qua bên cạnh như đang vứt rác.
“Ranh con, đây là văn phòng của công ty dưới tay nhà họ Hoàng chúng tao, mày quá đáng rồi đó!”
Vẻ mặt Hoàng Chính đầy phẫn nộ, Dương Chấn ra tay với ông ta trước mặt mọi người như đang vả vào mặt ông ta vậy.
Hôm qua tại hội trường buổi đấu giá, Dương Chấn đã tát ông ta vài bạt tai, tới giờ mặt ông ta vẫn còn sưng như đầu heo.
Nếu không phải để xem Dương Chấn trả giá, ông ta cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
“Có phải ông cảm thấy hôm qua tôi tát ông chưa đủ mạnh không?”
Dương Chấn nhìn Hoàng Chính, dí dỏm hỏi.
Vẻ mặt Hoàng Chính lập tức cứng đờ, sâu trong mắt còn hơi sợ hãi.
“Vốn dĩ tôi cho rằng cậu Dương nhất định sẽ tới tìm tôi, hơn nữa sẽ thỏa hiệp, nhưng nhìn cậu có vẻ là định lấy cứng đối cứng với chúng tôi nhỉ?”
Cao Hùng nheo mắt hỏi, ông ta không hề sợ sệt khi đối mặt với Dương Chấn.
Dương Chấn khinh bỉ nhìn Cao Hùng: “Tôi đang nói chuyện với gia chủ của ông, một con chó chen miệng vào làm gì?”
Dương Chấn vừa nói ra câu này lập tức khiến mọi người khiếp sợ!
“Khốn kiếp, mày câm con mẹ nó miệng lại cho bố, biết quản gia Cao là ai không hả? Mày dám xúc phạm ông ấy, để xem bố có xử mày không?”
Cao Hùng còn chưa lên tiếng, một quản lý cấp cao ngồi bên cạnh ông ta đã đứng phắt dậy, giơ tay tát về phía Dương Chấn.
“Dừng tay!”
Cao Hùng hét lên, ông ta muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
“Chết đi cho bố nhờ!”
Tên quản lý cấp cao kia đã xông tới trước mặt Dương Chấn, giơ tay định tát.
“Chát!”
Một tiếng tát tai vang vọng khắp phòng họp.
Mọi người nhìn thấy cơ thể của tên quản lý cấp cao kia bay lên không trung, sau đó bay ra ngoài như quả bóng cao su kèm theo vài chiếc răng dính máu.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, ông ta ngã mạnh xuống đất, lập tức ngất xỉu.
Từ đầu tới cuối Dương Chấn vẫn ngồi ở đó, như thể người vừa ra tay đánh không phải anh.
Mùa thu Giang Châu se lạnh.
Một cơn gió mùa thu thổi vào từ cửa sổ, mọi người đều không kìm được rùng mình, nhìn người trẻ tuổi ngồi yên ở đó với vẻ mặt khó coi.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để đòi nợ, không muốn giết người. Đương nhiên, nếu có người muốn chết thì đừng trách tôi!”
Dương Chấn chợt lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bồn chồn lo sợ ngồi ở ghế chủ tọa.
“Đòi nợ? Đòi nợ cái gì?”
Hoàng Chính đứng ngồi không yên, cố gắng giả vờ bình tĩnh hỏi.
“Chẳng lẽ ông đã quên hôm qua trong buổi đấu giá, chính miệng ông đã đồng ý đưa cho tôi mảnh đất ở bờ Đông sông Lão Long mà không cần đền bù cho tôi sao?”
Dương Chấn dí dỏm hỏi.
Mặt Hoàng Chính lập tức biến sắc, ông ta giận dữ nói: “Tao đồng ý tặng cho mày mảnh đất đó khi nào hả? Mày đừng có nói bậy bạ!”
“Ban ngày ban mặt, ông Hoàng muốn trợn mắt nói dối ư? Hôm qua trong buổi đấu giá có rất nhiều người đã nghe thấy ông đồng ý với tôi, muốn đưa mảnh đất đó cho tôi.”
Dương Chấn cười tít mắt nói, giọng anh tràn đầy hài hước.
Lúc này nhiệt độ trong phòng như cũng giảm xuống mấy độ.
Hoàng Chính chợt nhớ ra điều gì đó, trong mắt ông ta đầy sợ hãi.
Hôm qua Dương Chấn tát ông ta mấy phát liên tiếp, cả hàm răng đều bị gãy, cuối cùng không nói được lời nào.
Dương Chấn hỏi một câu, ông ta “a” một tiếng, sau đó Dương Chấn đã tự phiên dịch ý nghĩa của tiếng “a” này.
“Là cậu, là cậu tự nói, tôi chưa đồng ý tặng mảnh đất đó cho cậu.”
Mặc dù sợ hãi, nhưng một khi mảnh đất này thật sự bị Dương Chấn cướp đi, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ không bỏ qua cho ông ta, Hoàng Chính nôn nóng hét lên.
“Xem ra ông Hoàng định nuốt lời?”
Dương Chấn đột nhiên đứng dậy, cười tủm tỉm bước từng bước về phía Hoàng Chính, anh vừa đi vừa nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ hỏi lại xem ông Hoàng có đồng ý tặng mảnh đất đó cho tôi hay chưa.”
Trong mắt Hoàng Chính chỉ còn lại sợ hãi, bóng ma tâm lý mà Dương Chấn gây ra cho ông ta hôm qua thực sự quá lớn.
Theo từng bước chân của Dương Chấn, Hoàng Chính cảm thấy tim mình như sắp nổ tung vì phải chịu áp lực quá tải.
“Mày, mày không được qua đây!”
Mặt mũi Hoàng Chính tràn đầy sợ hãi, cơ thể run bần bật, ông ta bỗng hét lớn: “Đông Tà, ngăn cậu ta lại cho tôi!”
Đông Tà tự biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng nhiệm vụ của ông ta là bảo vệ Hoàng Chính, dù không đánh lại cũng phải đánh.
“Nếu ông dám ra tay, tôi sẽ lấy mạng của ông!”
Dương Chấn nói một câu bằng giọng điệu bình thản, vẻ mặt không hề thay đổi.
Bước chân của Đông Tà lập tức cứng đờ, trong mắt ông ta tràn đầy đấu tranh.
Hôm qua ông ta mới đánh nhau với Dương Chấn nên cũng biết rõ sự chênh lệch giữa hai người, Dương Chấn hoàn toàn có thực lực giết ông ta.