CHƯƠNG : CHẾT KHÔNG NHẮM MẮT
Cũng nhờ Mã Tuân nương tay, nếu Vương Vũ sẽ không có cách nào sống sót dưới cú đá đó.
“Tao là cháu trai của gia chủ nhà họ Vương mà mày dám đánh tao?”
Vương Vũ giãy giụa bò dậy, trên mặt tràn đầy khó tin.
Kiểu tóc lộn xộn, tai nghe cũng rơi ở một bên, người dính đầy bụi bặm, khóe miệng còn có vết máu.
Trên ngực còn có một dấu chân.
“Mày là cái thá gì? Đánh mày thì thế nào? Dù có giết mày thì làm sao?” Toàn thân Mã Tuân đầy sát khí.
Chuyện Ngải Lâm bị ép lấy chồng vốn đã khiến anh ta tức giận không chỗ trút.
Vừa mới tới đã phát hiện có người dám chửi bới Dương Chấn. Nếu không phải đây là nơi công cộng thì giờ Vương Vũ đã là một cái xác rồi.
“Mày còn dám mắng tao?”
Vương Vũ giận mất kiểm soát, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Nhưng Mã Tuân đá một phát đã có thể đá văng cậu ta, cậu ta không phải là đối thủ của Mã Tuân.
Lúc này cậu ta cũng chỉ dám giận dám nói, nhưng không dám động tay.
“Không cần phải tốn thời gian với một tên rác rưởi, chúng ta đi thôi!”
Dương Chấn không thèm nhìn Dương Chấn mà xoay người bỏ đi.
Mã Tuân cũng buông tha cho Vương Vũ, vội vàng đuổi theo anh.
Những người biết thân phận của Vương Vũ đều ngớ ra, đánh cháu đích tôn của nhà họ Vương rồi nghênh ngang bỏ đi mất?
Mặt Vương Vũ đầy phẫn nộ, từ khi sinh ra cậu ta đã ngậm thìa vàng, từ bé đến lớn, dù cậu ta đi tới đâu cũng là người được chú ý nhất trong các bạn cùng lứa.
Bây giờ, một người trẻ tuổi không lớn hơn cậu ta bao nhiêu lại dám đánh cậu ta ngay trước công chúng, cuối cùng còn không thèm nhìn cậu ta đã bỏ đi.
“Khốn kiếp, dám động tới tao, tao sẽ cho mày biết đắc tội tao sẽ có kết cục như thế nào!”
Vương Vũ nói với vẻ mặc vô cùng dữ tợn.
“Cậu Vũ, cậu sao vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên béo phì dẫn hai tên vệ sĩ tới đón, khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Vương Vũ thì lập tức hoảng sợ tái mặt.
“Khốn kiếp, bố mày bị đánh xong rồi chúng mày mới tới?”
Vương Vũ tát vào mặt người đàn ông trung niên béo phì, tức giận quát.
Trên mặt người đàn ông trung nhiên tràn đầy sợ hãi, ông ta tái mặt tái mày đáp: “Cậu Vũ, tôi rất xin lỗi vì đã đến muộn!”
“Nghĩ hết mọi cách tìm ra hai tên khốn kiếp kia cho tôi, dám đánh tôi, tôi muốn chúng sống không bằng chết!”
Mặt mũi Vương Vũ tràn đầy dữ tợn.
“Cậu Vũ yên tâm, tôi sẽ đi tra ngay bây giờ, để xem là ai mà ngay cả cậu Vũ cũng dám đánh!”
Người trung niên biết tính tình của Vương Vũ, ông ta không dám cãi lại mà vội cam đoan.
Lúc này, Dương Chấn và Mã Tuân đã ra khỏi sân bay và đi về phía khách sạn nhỏ Đế Đô.
Khách sạn Đế Đô là một khách sạn năm sao ở Yên Đô, trang trí bên trong cực kỳ sang trọng, nhiều gia tộc ở Yên Đô cũng sẽ tổ chức tiệc cưới tại đây.
Nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều là gia tộc có tên tuổi tại Yên Đô, hai gia tộc này kết thông gia với nhau, có thể tưởng tượng ra việc này sẽ gây chấn động lớn cỡ nào ở Yên Đô.
Đến khách sạn Đế Đô, đủ loại xe sang đã đỗ trong bãi đỗ xe phía trước khách sạn, hầu hết đều trị giá hàng chục tỷ.
Ngay lối vào khách sạn được đặt ảnh cưới của cô dâu chú rể, nhưng vẻ mặt của cô gái trong bức ảnh không hề vui vẻ, ngược lại chàng trai cười rất vui vẻ.
Cô gái đó không phải Ngải Lâm thì còn có thể là ai?
Vừa bước vào khách sạn đã có một tấm thảm đỏ dẫn thẳng vào sảnh tiệc.
Sau khi vào sảnh tiệc thì càng lộng lẫy hơn, những dải ruy băng và bóng bay đủ màu sắc được treo khắp nơi.
Trong sảnh tiệc rộng lớn, người người nhốn nháo, ăn uống linh đình trông rất náo nhiệt.
Sự xuất hiện của Dương Chấn cũng không dẫn làm người nào chú ý tới.
Anh tìm ngẫu nhiên một vị trí, Mã Tuân lập tức bước tới kéo ghế ra giúp Dương Chấn, Dương Chấn tùy ý ngồi xuống.
“Anh Chấn, chúng chuẩn bị đầy đủ thật đấy.”
Mã Tuân đột nhiên cười nhạo, anh ta nhìn lướt qua vài chỗ, khinh thường nói: “Có điều tất cả đều là một đám ô hợp!”
Đương nhiên Dương Chấn cũng cảm nhận được khi họ vừa ngồi xuống đã có vài luồng sát ý ập về phía họ.
Hiển nhiên, lễ cưới hôm nay là tác phẩm của nhà họ Hoàng, họ làm vậy để nhằm vào anh.
Nhưng họ thật sự cho rằng, chỉ dựa vào mấy tên gà đất chó sành đó là có thể giữ anh lại sao?
Không thể không thừa nhận rằng những người này rất ngây thơ!
Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, cầm trong tay một cốc có chân dài, cưới tủm tỉm bước tới.
Anh ta vỗ vai người đàn ông ngồi cạnh Dương Chấn, người nọ tức giận nói: “Ai con mẹ nó…”
Chỉ là người đàn ông vẫn chưa nói hết đã im bặt.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt của người vỗ vai mình, anh ta suýt sợ tè ra quần, vội vàng nói: “Cậu… Cậu Hải!”
Người đến là Vương Hải, cháu đích tôn của gia chủ nhà họ Vương, rất được gia chủ nhà họ Vương yêu thích, nhiều việc kinh doanh của nhà họ Vương đều giao cho anh ta lo liệu.
Người sẽ kết hôn với Ngải Lâm hôm nay là em trai ruột của Vương Hải.
“Cậu đổi chỗ đi!” Vương Hải lạnh nhạt bảo.
“Vâng… Vâng, thưa cậu Hải!”
Người nọ nào dám từ chối, anh ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Vương Hải cười ha hả nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Trông anh có vẻ lạ mặt, không biết là người của gia tộc nào?”
Khi anh ta đi về phía bên này, Dương Chấn đã chú ý tới anh ta.
Hiển nhiên, người này được nhà họ Hoàng sắp xếp tới đây thăm dò anh.
Dương Chấn không trả lời, anh cầm cốc trà lên uống cạn một hơi.
Mã Tuân vội vàng đứng dậy rót đầy cốc cho Dương Chấn.
Từ đầu tới cuối, Dương Chấn không hề để ý anh ta, anh chỉ nhẹ nhàng lắc cốc trà làm bằng sứ trắng.
Vương Hải cau mày, là cháu đích tôn của nhà họ Vương, gia chủ tương lai của nhà họ Vương, bị coi thường như thế khiến anh ta rất mất mặt.
Đặc biệt khi mấy người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh đều đang nhìn anh ta.
Bị Dương Chấn phớt lờ quả thực như đang vả vào mặt anh ta.
“Chàng trai, cậu đúng là không có lịch sự chút nào. Chú rể hôm nay là em trai tôi, tôi cũng là chủ tiệc, chủ tiệc hỏi cậu, cậu lại làm như không nghe thấy gì thì có hơi quá không để tôi vào mắt đấy?”
Thái độ của Vương Hải rất đúng mực, cho dù anh ta bị phớt lờ, cực kỳ phẫn nộ, nhưng anh ta vẫn cố gắng kìm nén cơn giận.
Chỉ là sâu trong mắt anh ta đã lập lòe sát ý.
Lễ cưới hôm nay vô cùng gấp gáp, hôm qua vừa quyết định thì hôm nay đã tổ chức.
Có lẽ người khác không biết lý do, nhưng là một trong những người cầm quyền nhà họ Vương, đương nhiên anh ta biết rõ.
Kể cả việc anh ta chủ động tới nói chuyện với Dương Chấn cũng do nhà họ Hoàng sai khiến.
Nhà họ Vương là gia tộc được nhà họ Hoàng nâng đỡ, cũng có thể nói mệnh lệnh của nhà họ Hoàng giống như thánh chỉ đối với nhà họ Vương.
Dương Chấn dám đắc tội nhà họ Hoàng là đang tìm cái chết.
“Anh ấy không thích nói nhảm với người lạ. Nếu có chuyện gì cứ nói, không có thì cút nhanh đi!”
Lúc này Mã Tuân lên tiếng.
Anh ta cũng không nhỏ giọng, vì thế lời này vừa dứt đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Hôm nay là ngày vui của nhà họ Vương, Vương Hải là cháu đích tôn, thân phận cao quý nhường nào? Nhưng lúc này anh ta lại bị một người trẻ tuổi bảo “Cút” ngay trước đám đông.
Đây thực sự là một sự coi thường rất lớn đối với nhà họ Vương.
Ở Yên Đô có Yên Đô Bát Môn, mà dưới Yên Đô Bát Môn lại có rất nhiều gia tộc được Yên Đô Bát Môn nâng đỡ, nhà họ Vương là gia tộc được nhà họ Hoàng nâng đỡ.
Có thể nói, bất kính với nhà họ Vương cũng là bất kính với nhà họ Hoàng.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, hội trường lại trở nên xôn xao!
“Rốt cuộc người trẻ tuổi đó là ai mà lại dám quát lớn với Vương Hải ngay trước mặt mọi người?”
“Vương Hải là cháu đích tôn của gia chủ nhà họ Vương, tuy còn trẻ nhưng đã quản lý rất nhiều công việc kinh doanh của gia tộc, được gia chủ nhà họ Vương yêu thích, không ngờ người trẻ tuổi này lại dám sỉ nhục cậu ấy?”
“Xem ra hai người trẻ tuổi này đến không có ý tốt đâu!”
…
Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng có vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt của rất nhiều người nhìn Dương Chấn và Mã Tuân đều tràn đầy thương hại.
Gây chuyện trong ngày vui của nhà họ Vương, không phải muốn chết thì là gì?
Vẻ mặt Vương Hải cực kỳ u ám, mặc dù anh ta đã biết Dương Chấn không đơn giản, nhưng lại không ngờ anh ta chưa nói được với Dương Chấn câu nào đã bị người của Dương Chấn quát ngay trước mặt mọi người.
“Anh bạn này, chó của anh có vẻ hơi đáng ghét đấy. Nếu anh đã không dạy thì đành phải để tôi dạy dỗ nó thay anh.”
Vương Hải không để ý tới Mã Tuân mà nheo mắt nói với Dương Chấn.
Anh ta vừa dứt lời, hai gã đàn ông vạm vỡ đã đi tới, hai người một trái một phải bước về phía Mã Tuân, định cưỡng ép bắt Mã Tuân đi.
Cuối cùng khuôn mặt thấy biến không sợ của Dương Chấn cũng có chút cảm xúc, là tức giận, anh nhìn Vương Hải.
Trong chớp mắt này, Vương Hải cảm thấy lạnh toát cả người như bị rơi xuống vực sâu băng giá.
Anh ta có thể cảm nhận được sát ý vô tận từ trong mắt Dương Chấn.
Anh ta bỗng có ảo giác, đối mặt với mình không phải là con người mà là một ác ma đến từ địa ngục.
Đôi mắt đó rõ ràng là đôi mắt của dã thú thời kỳ hoang sơ, một cái liếc mắt cũng có thể khiến anh ta rơi xuống vực sâu.
“Xúc phạm anh em của tôi, cậu có biết là tội gì không?”
Dương Chấn đặt cốc trà sứ trắng xuống bàn, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Vương Hải.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại khiến Vương Hải cảm nhận được một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
“Tội gì?”
Mặc dù sợ hãi, nhưng nghĩ tới sảnh tiệc cưới hôm nay còn có cao thủ do nhà họ Hoàng phái tới, anh ta mới thở dài, cười khẩy hỏi ngược lại Dương Chấn.
“Tội chết!”
Dương Chấn vừa dứt lời, cốc trà sứ trắng trong tay anh lập tức hóa thành phấn vụn.
Đồng thời anh ra lệnh: “Giết!”
Ngay lúc anh vừa dứt lời, hai gã vạm vỡ định động tay với Mã Tuân lập tức văng ra ngoài gần như cùng một lúc.
Sau đó, Mã Tuân lao qua bóp lấy cổ Vương Hải.
Vương Hải chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, cổ họng bị một lực mạnh mẽ bóp chặt, hô hấp lập tức bị cắt đứt.
“Rắc!”
Một tiếng gãy xương giòn giã vang lên.
Mã Tuân buông tay ra, cơ thể Vương Hải từ từ trượt xuống khỏi tay anh ta rồi ngã lăn ra đất.
Chết không nhắm mắt!”