CHƯƠNG : ANH CỨU AI TRƯỚC
Lời của Ngải Xuyên khiến đám người nhà họ Ngải sợ ngây người.
Ngay cả Dương Chấn, cũng vô cùng bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, anh đã hiểu rõ nguyên do trong đó.
Những lời Dương Chấn vừa nói khi nãy, ở nhà họ Ngải, anh chỉ nhận một mình Ngải Lâm.
Với năng lực hiện tại mà Dương Chấn thể hiện ra, ít nhất cũng phải ngang hàng với Yên Đô Bát Môn.
Nếu có thể nhận được sự che chở của Dương Chấn, tương lai của nhà họ Ngải sẽ càng thêm huy hoàng.
Nếu Dương Chấn chỉ nhận một mình Ngải Lâm, vậy nếu Ngải Lâm là gia chủ nhà họ Ngải, sao Dương Chấn có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?
Không thể không thừa nhận, Ngải Xuyên là một người rất cơ trí, cũng là một người đàn ông rất quả quyết.
Chỉ cần thoái vị là có thể mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc.
“Cái gì?”
“Ba nói là, sẽ tặng vị trí gia chủ cho Ngải Lâm?”
“Không nói đến Ngải Lâm là nữ mà ở nhà họ Ngải, cô ta là đời thứ ba, dù thế nào thì vị trí gia chủ cũng không tới lượt cô ta!”
“Ông nội, ông có nhầm không đấy?”
…
Người nhà họ Ngải ai cũng kích động, rất nhiều người còn cho rằng, Ngải Xuyên nói nhầm.
Nhưng Ngải Xuyên lại lắc đầu, thấy người nhà họ Ngải kích động như thế, ông ta phẫn nộ quát: “Tôi còn chưa già tới mức lẩm cẩm đâu, chuyện này quyết định như vậy đi, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai tôi sẽ mời các gia tộc lớn ở Yên Đô tới đây chứng kiến tôi truyền lại vị trí gia chủ cho Ngải Lâm.”
Cho đến giờ phút này, mọi người mới ý thức được, Ngải Xuyên thật sự muốn để Ngải Lâm làm gia chủ.
“Ông nội, cháu từ chối!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Ngải Lâm đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ông nội, ông biết đấy, chí hướng của cháu không ở đây, vẫn xin ông thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra!”
Từ trước đến nay Ngải Lâm là người có cá tính đặc biệt, là một người phụ nữ thích tự do, sao cô ta có thể ở lại gia tộc làm gia chủ cơ chứ?
Ngải Xuyên nhíu mày lại, ánh mắt mang theo vài phần uy hiếp nhìn về phía Ngải Lâm.
Làm gia chủ đã quen, ở nhà họ Ngải, từ trước đến nay lời nói của ông ta là nhất, không cho phép bất kỳ người nào phản bác lại quyết định của ông ta.
Trước đây Ngải Lâm từ chối chuyện liên hôn đã từng phản bác lại quyết định của ông ta ở ngay trước mặt mọi người, bây giờ lại muốn làm như vậy.
“Ngải Lâm, cháu phải hiểu rõ, cháu cũng là một thành viên của nhà họ Ngải nên cháu cũng phải ra một phần sức lực vì nhà họ Ngải.”
Ngải Xuyên mở miệng nói: “Ông biết, cháu đã quen tự do, cũng không thích bị quản thúc, nhưng cháu nhất định phải ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Ngải, cháu hoàn toàn có thể giao hết toàn bộ mọi chuyện cho ba cháu quản lý.”
Nếu là lúc trước, sao Ngải Xuyên có thể nhượng bộ được?
Nhưng lúc này, lời nói này của ông ta rõ ràng đã nhượng bộ.
Ý tứ của ông ta cũng vô cùng rõ ràng, Ngải Lâm chỉ làm gia chủ nhà họ Ngải, còn công việc của gia tộc có thể giao cho người khác.
Đương nhiên Dương Chấn cũng hiểu ý của Ngải Xuyên, ông ta chỉ mượn nhờ Ngải Lâm để lấy được sự giúp đỡ của mình.
Đã ở tuổi này rồi mà còn nắm trong tay vị trí gia chủ không thả, người nào không phải con cáo già?
Loại người này, nói dễ nghe một chút là vì lợi ích của gia tộc thậm chí có thể hi sinh chính mình.
Nói khó nghe hơn chút đó chính là lạm quyền.
Cho dù Ngải Xuyên đã lui một bước, nhưng ánh mắt Ngải Lâm vẫn vô cùng kiên định như cũ, lắc đầu nói: “Ông nội, xin ông thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Cháu vẫn muốn từ chối?”
Ngải Xuyên rất tức giận, giọng điệu đã mang theo sự kiềm chế.
“Ngải Lâm, con còn không mau cảm ơn ông nội vì đã đem vị trí gia chủ truyền lại cho con đi.”
Ngải Minh Húc căng thẳng, vội vàng khuyên.
Ông ta là ba của Ngải Lâm, tính cách Ngải Lâm như thế nào đương nhiên ông ta biết rõ.
Cũng giống như vậy, tính cách Ngải Xuyên ra sao, ông ta cũng rất rõ ràng.
Nếu Ngải Lâm vẫn tiếp tục từ chối, Ngải Xuyên rất có thể sẽ bộc phát.
“Đúng vậy, Ngải Lâm cô đừng được voi đòi tiên nữa, gia chủ truyền lại vị trí của mình cho cô là đã coi trọng cô, thế mà cô còn dám từ chối.”
“Theo tôi, ông nội không nên truyền lại vị trí gia chủ cho cô ta, cô ta chỉ là một người phụ nữ, có tư cách gì chứ?”
“Đúng đấy, bây giờ lại còn dám chống đối ông nội trước mặt mọi người nữa, đúng là làm càn mà!”
Một số thế hệ trẻ nhà họ Ngải khó chịu nói.
Ngải Lâm cùng thế hệ với bọn họ, còn là con gái mà lại có thể dễ dàng đạt được vị trí gia chủ, hơn thế, cô ta còn dám từ chối.
Ánh mắt Ngải Lâm vẫn kiên định như lúc ban đầu, cũng không hề thay đổi, trầm giọng nói: “Ông nội, xin ông thu lại mệnh lệnh đã ban ra!”
Từ chối lần thứ ba!
Người nhà họ Ngải ai cũng sợ ngây người, không ai ngờ cô ta lại từ chối chuyện tốt như vậy.
Ngải Xuyên không nói gì, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn nhìn về phía Ngải Lâm, còn ánh mắt Ngải Lâm cũng kiên định lạ thường, không sợ hãi chút nào đối diện với ánh mắt của ông ta.
Thật lâu sau, Ngải Xuyên bỗng nhiên thở một cái thật dài, lập tức nói ra: “Thôi! Thôi! Nếu cháu đã không muốn thì ông cũng không ép nữa, cháu muốn như thế nào thì tùy cháu!”
Dứt lời, ông ta đứng dậy nói ra: “Tôi mệt rồi!”
Sau đó quay người, chuẩn bị rời đi.
Giờ phút này, dường như Ngải Xuyên đã già thêm mấy tuổi, nhìn bóng lưng đã hơi còng xuống của ông ta, trong lòng Ngải Lâm hơi không đành lòng, đáng thương nhìn về phía Dương Chấn.
Mặc dù cô ta không muốn nhúng tay vào những tranh đấu trong gia tộc, đối với chuyện Ngải Xuyên quyết định hôn sự của mình, cô ta cũng vô cùng bất mãn.
Nhưng dù sao Ngải Xuyên cũng là ông nội của cô ta, xương gãy vẫn còn dính gân, cô ta không muốn khiến ông cụ thất vọng.
Dương Chấn đắng chát lắc đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Ngải Xuyên, nói ra: “Tôi hứa nhà họ Ngải sẽ trăm năm huy hoàng!”
Lúc anh nói ra câu nói này, vốn thân thể hơi còng xuống của Ngải Xuyên bỗng nhiên đứng thẳng người lên, vẻ mặt mừng rỡ quay đầu lại, nhìn về phía gương mặt trẻ trung kia.
Mặc dù rất trẻ tuổi, so với cháu trai của ông ta còn trẻ hơn nhưng câu nói này của Dương Chấn lại như một viên thuốc an thần đối với ông ta.
“Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương!”
Ngải Xuyên kích động nói năng lộn xộn, hai mắt đỏ bừng.
Vì nhà họ Ngải, ông ta đã hiến tặng cả đời mình cho gia tộc, bây giờ mắt thấy không sống được bao nhiêu năm nữa nhưng lại chưa thể khiến gia tộc đứng trên đỉnh cao.
Bây giờ Dương Chấn nói một câu, khiến ông ta nhìn thấy được hi vọng.
Một thanh niên có thể chống lại Yên Đô Bát Môn, anh ta nói nhà họ Ngải sẽ trăm năm huy hoàng, vậy nhà họ Ngải nhất định sẽ trăm năm huy hoàng.
Lúc Dương Chấn rời khỏi nhà họ Ngải đã là đêm khuya.
Ngải Lâm tự mình đưa tiễn Dương Chấn và Mã Tuân ra cổng.
“Anh Chấn, cám ơn anh!”
Ngải Lâm cảm kích nói.
Dương Chấn cười lắc đầu: “Người cô nên cảm ơn không phải tôi mà là chồng sắp cưới của cô, nếu trước khi tôi đến nhà họ Ngải cậu ta không nhờ tôi giúp đỡ nhà cô thì cho dù cô có cầu xin tôi, tôi cũng không đồng ý với ông nội cô đâu.”
Nghe vậy, Ngải Lâm hơi bất ngờ, lúc nhìn sang Mã Tuân, ánh mắt lại nhiều thêm mấy phần dịu dàng.
Người đàn ông ngốc nghếch này chỉ biết yên lặng cố gắng ở sau lưng, trước giờ cũng không nói cho mình biết.
Vẻ mặt Mã Tuân chất phác, sờ lên đầu cười khúc khích, nói ra: “Có thể giúp được chị Ngải là vinh hạnh của tôi rồi!”
Dương Chấn tức giận nói: “Xem bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa, còn chưa kết hôn mà chuyện gì cũng nghĩ cho chị Ngải, chờ kết hôn rồi chỉ sợ chị Ngải của cậu bảo cậu đánh tôi một trận cậu cũng làm theo mất.”
Sắc mặt Mã Tuân thay đổi, vội vàng lắc đầu nói: “Anh Chấn, sao chị Ngải có thể bảo em làm như vậy được chứ? Mà cho dù em muốn đánh cũng đánh không lại anh mà!”
Ngải Lâm bỗng nhiên cười hì hì nói ra: “Mã Tuân, đánh anh Chấn một trận cho tôi!”
Vẻ mặt Mã Tuân đầy đau khổ nhìn Ngải Lâm, rồi lại nhìn Dương Chấn.
Chuyện này giống như đang hỏi anh ta, có một ngày, tôi và mẹ anh cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước vậy?