CHƯƠNG : THỰC LỰC CỦA MÃ TUÂN
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên, trơ mắt nhìn Tô Tĩnh tát vào mặt Mã Tuân.
“Bốp!”
Một tiếng tát lanh lảnh bỗng vang lên.
Lúc nhìn thấy Mã Tuân tát vào mặt Tô Tĩnh, mọi người đều chết lặng, há hốc mồm.
“Cậu… cậu dám đánh tôi?”
Tô Tĩnh ôm gò má bị Mã Tuân tát, vẻ mặt không dám tin, ánh mắt tràn đầy sát ý mãnh liệt.
Khóe miệng bà ta còn rỉ máu, có thể thấy, cái tát này của Mã Tuân đã tổn thương phụ nữ này đến cỡ nào.
Nhưng bà ta không hề biết rằng, Mã Tuân chưa dùng tới % sức mạnh vào cái tát này.
Bằng không, ngay cả cơ hội bà ta đứng đây nói chuyện cũng không có.
Mã Tuân chẳng muốn đáp lại, chỉ lặng lẽ trở về phía sau Dương Chấn, như thể cái tát lúc nãy không phải do anh đánh.
“Cậu dám phớt lờ tôi? Cậu có biết tôi là ai không? Thế mà cậu dám đánh tôi, tôi sẽ khiến cậu không sống qua nổi đêm nay.”
Hành động phớt lờ của Mã Tuân đã làm Tô Tĩnh thẹn quá hóa giận, nhất thời mặt mày dữ tợn.
Vì vặn vẹo mà khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm bỗng trở nên xấu xí lạ thường, vết chân chim ở khóe mắt cũng hiện ra.
Dù bà ta trang điểm kỹ càng, chăm sóc tốt đến đâu, cũng không thể nào che đi dấu vết mà năm tháng đã để lại trên khuôn mặt.
“Tô Tĩnh, thằng nhãi này dám tát bà, bà cần gì phải đích thân ra tay, cứ để tôi xử lý giúp bà là được.”
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ bước ra, nịnh nọt.
“Là Tống Lỗi – thiếu quán chủ của võ quán Hồng Nham!”
“Nghe nói năm nay anh ta chỉ mới tuổi, nhưng đã dược sư phụ anh ta chỉ định làm thiếu quán chủ, hơn nữa tôi còn nghe nói mấy năm nữa, anh ta sẽ trở thành quán chủ võ quán Hồng Nham.”
“Trong nhiều cuộc thi võ thuật nổi tiếng quốc tế, Tống Lỗi luôn đạt thành tích top đầu, thực lực cực kỳ đáng sợ.”
“E rằng hai thanh niên ngu ngốc này sẽ có kết cục thảm hại.”
Thấy Tống Lỗi ra mặt, mọi người đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Rõ ràng, võ quán Hồng Nham này rất nổi tiếng ở Yên Đô, bằng không mấy nhà quyền quý này sẽ không biết Tống Lỗi là ai.
Tô Tĩnh giơ tay chỉ Mã Tuân, mặt đầy hung ác: “Cậu chặt đứt tay chân cậu ta trước, rồi móc mắt cho tôi, tôi muốn cậu ta sống không bằng chết.”
Một người có thể ác đến mức độ này, đã chứng tỏ lòng dạ bà ta xấu xa đến cỡ nào.
Dương Chấn khẽ nhíu mày không vui.
Không phải vì người phụ nữ ngu xuẩn này, mà là vì nhà họ Diệp.
Trong tình huống bình thường, lẽ ra người nhà họ Diệp nên xuất hiện từ lúc anh và người phụ nữ này nảy sinh xung đột.
Nhưng đến giờ vẫn không có ai trong nhà họ Diệp đứng ra ngăn cản, rõ ràng bọn họ đang mong đợi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dương Chấn thầm cười khẩy, nếu bọn họ muốn chơi, thì anh sẽ chơi cùng họ.
“Ranh con, cậu không nghe thấy chủ tịch Tô nói gì à? Bà ấy muốn phế tay chân cậu, rồi móc mắt cậu.”
“Tôi khuyên cậu, nên tự ra tay sẽ tốt hơn, nếu để tôi đích thân ra tay, thì tôi sẽ không bảo đảm, liệu cậu có chịu đau đớn hơn không?
“Đúng rồi, tôi quên nói cho cậu biết một chuyện, sở trường của tôi hành hạ người khác, trước đây có một lần trong trận đấu quyền anh ngầm, tôi đã tự tay phế một đối thủ.”
“Cậu có biết người đó tàn phế thế nào không? Đó là mất hết hai tay hai chân.”
Tống Lỗi híp mắt nhìn Mã Tuân, ánh mắt tràn đầy hung ác, giọng điệu cũng cực kỳ uy hiếp.
Mọi người xung quanh đều không đứng ra ngăn cản, phần lớn đều mang ánh mắt nóng rực, ngược lại tràn đầy mong đợi, như rất háo hức nhìn thấy Tống Lỗi ra tay.
Mã Tuân cũng không nổi giận, mà giễu cợt nhìn Tống Lỗi: “Anh chắc chắn muốn ra mặt vì người phụ nữ vừa già vừa xấu này?”
Tống Lỗi bỗng sửng sốt, trong tình huống bình thường, chẳng phải sau khi đối phương biết được thân phận thiếu quán chủ võ quán Hồng Nham của anh, sẽ quỳ xuống cầu xin à?
“Cậu phải giết cậu ta cho tôi!”
Tô Tĩnh nghe Mã Tuân sỉ nhục mình vừa già vừa xấu, thì nhất thời nổi giận, hoàn toàn phát nổ, mặt mày dữ tợn.
Sắc mặt Tống Lỗi cũng hoàn toàn u ám, thái độ xem thường anh của Mã Tuân đã làm anh cực kỳ khó chịu.
“Ranh con, cậu chết chắc rồi!”
Dứt lời, Tống Lỗi bỗng siết chặt nắm đấm, ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi lao về phía Mã Tuân.
“Tống Lỗi sắp ra tay rồi. Chàng trai này chết chắc rồi.”
“Mặc dù võ quán Hồng Nham không được xem là võ quán hàng đầu, nhưng quán chủ lại cùng xuất sư môn với mấy cường giả có thực lực đứng đầu trong Hiệp hội võ đạo, chỉ dựa vào mối quan hệ này, võ quán Hồng Nham đã có thể đi nghênh ngang trong toàn bộ Cửu Châu.”
“Vậy chẳng phải, người nào dám đắc tội với võ quán Hồng Nham, thì cũng đang đắc tội với Hiệp hội võ đạo à?”
Mọi người bàn tán xôn xao, sau khi biết được mối quan hệ giữa võ quán Hồng Nham và Hiệp hội võ đạo, ai cũng cực kỳ khiếp sợ.
Thấy Tống Lỗi lao về phía Mã Tuân, nhưng Mã Tuân lại giống như không nhìn thấy, mà chỉ đứng đó, quay đầu nhìn Dương Chấn ở bên cạnh hỏi: “Anh Chấn, anh nói thử xem, hạng người này có nên giết không?”
Dương Chấn hờ hững đáp: “Cậu muốn chơi thế nào tùy cậu!”
“Hì hì, em chỉ đợi câu nói này của anh Chấn.”
Mã Tuân cười nói.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, giờ đã là lúc nào mà hai người còn nhàn nhã trò chuyện.
Nhất là đoạn đối thoại của hai người, quả thật rất hống hách, còn muốn giết Tống Lỗi.
“Có khi nào hai chàng trai này là do Hầu Tử mời tới để gây cười không? Muốn giết Tống Lỗi? Bọn họ giết bằng miệng à?”
“Còn muốn giết Tống Lỗi? Tôi thấy Tống Lỗi giết bọn họ thì đúng hơn.”
“Từ khi nào Yên Đô lại xuất hiện hai tên ngu xuẩn không biết sống chết thế này?”
“Quả thật rất ngu xuẩn, mấy người có nhìn thấy không, Tống Lỗi đã xông tới rồi, mà họ vẫn đứng đó nói chuyện, chẳng lẽ bọn họ đã sợ đến vỡ mật nên không dám cử động?”
Có người cười lớn nói, rồi nhìn Dương Chấn và Mã Tuân như hai tên ngốc.
“Hai người chết đi cho tôi!”
Bị Mã Tuân liên tục xem thường, Tống Lỗi đã sớm nổi giận rồi.
Tống Lỗi quát lớn, rồi vung nắm đấm vào huyệt Thái dương của Mã Tuân.
Từ khí thế mà Tống Lỗi thể hiện ra, có thể thấy, thực lực của anh ta vượt xa người bình thường.
Nếu là người bình thường bị Tống Lỗi đấm trúng, e rằng sẽ chết tại chỗ.
Nhưng Mã Tuân không phải người bình thường.
“Bịch!”
Một tiếng va chạm nặng nề bỗng vang lên.
Trong nháy mắt, Mã Tuân đã vung ra một nắm đấm.
Đánh trúng nắm đấm của Tống Lỗi.
Giờ mọi người đều khiếp sợ.
“Cái gì? Không ngờ chàng trai này có thể ngăn cản nắm đấm của Tống Lỗi.”
“Chuyện này sao có thể? Nghe nói thực lực của Tống Lỗi đã đạt tới minh kình đỉnh phong, người bình thường làm sao có thể chống đỡ nắm đấm của cường giả minh kình đỉnh phong?”
“Ngu ngốc! Chẳng lẽ anh vẫn chưa nhìn ra? Chàng trai này hoàn toàn không phải người bình thường, thực lực ít nhất là cường giả minh kình đỉnh phong, bằng không làm sao có thể ngăn cảm nắm đấm của Tống Lỗi?”
Mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, cảm thấy thế giới này sắp phát điên rồi.
Tống Lỗi cũng trợn tròn mắt, đầy sửng sốt: “Không! Chuyện này không thể nào!”
Nhưng đây chưa phải là điều khiến mọi người kinh ngạc nhất, vì giờ Mã Tuân lại nở nụ cười quái dị: “Minh kình đỉnh phong à?”
Dứt lời, khí thế trên người anh bỗng tăng vọt.
“Rắc rắc rắc!”
Tiếng gãy xương liên tục vang lên, phát ra từ cánh tay của Tống Lỗi.
Mọi người vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cả cánh tay của Tống Lỗi như bị một làn sóng mạnh mẽ công kích, đong đưa lên xuống mấy lần.
Rồi cả cánh tay mà anh ta đấm với Mã Tuân như không còn xương nữa, nhanh chóng rũ xuống.
“Á…”
Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ sâu trong cuống họng của Tống Lỗi: “Á… cánh tay tôi… á…”
Giờ mọi người đều chết lặng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Chỉ có tiếng kêu cực kỳ thảm thương của Tống Lỗi là kích thích trái tim của mỗi người.
“Ám kình! Không ngờ lại là cường giả ám kình!”
“Từ khi nào Yên Đô lại xuất hiện cường giả ám kình trẻ tuổi như vậy?”
“Chỉ có cường giả ám kình mới có thể làm cho đối thủ trọng thương từ trong ra ngoài như thế.”
“Thực lực của Tống Lỗi vốn đã đạt tới minh kình đỉnh phong, nhưng chàng trai này lại có thể dùng ám kình bẻ gãy cánh tay của Tống Lỗi, e rằng cậu ta không phải là cường giả ám kình cấp thấp.”
Một ông lão có mắt nhìn đã nhìn ra sức mạnh mà Mã Tuân sử dụng chỉ có ở cường giả ám kình, nên nhất thời sửng sốt.
Trong mắt người bình thường, cảnh giới võ đạo được chia thành ba cảnh giới là minh kình, ám kình và hóa kình, trong mỗi cảnh giới sẽ chia thành bốn cảnh giới nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Cường giả minh kình đã được xem là cực kỳ lợi hại rồi, còn cường giả ám kình thì càng hiếm hơn nữa, chỉ có nhà quyền thế như Yên Đô Bát Môn mới có.
Về phần cường giả hóa kình thì đó là sự tồn tại mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy.
Giờ một chàng trai chỉ hơn tuổi lại là cường giả ám kình, có thể thấy, trong lòng mọi người chấn động đến cỡ nào.