CHƯƠNG : DỨT ÁO RA ĐI
Tính toán của Diệp Vô Song vốn đã khiến Dương Chấn nổi lên ý định giết người, lúc này lại xúi giục Diệp Thương giết Dương Chấn.
Dù Diệp Thương có tự phụ hơn nữa cũng cảm thấy khác thường.
Câu nói “tiễn anh lên đường” kia của Dương Chấn khiến ông ta giật mình tỉnh lại.
“Dương Chấn, cậu đừng khinh người quá đáng!”
Diệp Vô Song cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi thừa nhận bên cạnh tôi không có ai đánh thắng cậu, nhưng đây là nhà họ Diệp. Cậu muốn giết tôi, trưởng lão của nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Anh ta rất thông minh chỉ bằng vài câu đơn giản đã nói rõ anh ta không làm gì được Dương Chấn nhưng đồng thời cũng nói rõ bậc cha chú nhà họ Diệp sẽ không buông tha Dương Chấn.
Trong số đám người ở đây chỉ có địa vị và thân phận của Diệp Thương là cao nhất. Anh ta rõ ràng là muốn đẩy ngọn lửa chiến tranh giữa anh và Dương Chấn lên người Diệp Thương.
“Diệp Vô Song, anh là cái đồ đê tiện vô liêm sỉ!”
Rốt cuộc Diệp Tình Nhi cũng nín khóc, vẻ mặt căm tức nói: “Lúc nãy ở bên ngoài, anh đã thừa nhận Diệp Chấn là khách quý do anh đích thân mời tới, bây giờ lại dám phủ nhận trước mặt mọi người.”
Lời này vừa thốt ra cả sảnh tiệc kinh ngạc tột độ.
Sở dĩ phần lớn nguyên nhân của hết thảy mọi việc này đều là vì nhà họ Diệp nghĩ Dương Chấn là khách không mời mà đến.
Nhưng Diệp Vô Song lại không thừa nhận anh ta đã mời Dương Chấn đến.
Nhưng Diệp Tình Nhi lại nói ra sự thật trước mặt mọi người, nhất thời tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang Diệp Vô Song.
Diệp Thương giận điên người, nhìn chằm chằm Diệp Vô Song: “Cậu cho tôi một lời giải thích!”
Thật ra mối quan hệ giữa ông ta và Diệp Vô Song vẫn luôn rất tốt.
Thậm chí Diệp Vô Song đã từng giúp đỡ Diệp Thương tranh giành vị trí người thừa kế nhà họ Diệp.
Diệp Thương không có con trai, nên rất hy vọng vào Diệp Vô Song, thậm chí ông ta đã quyết định từ lâu, đợi sau khi ông ta thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Diệp, sẽ xác lập Diệp Vô Song làm người kế thừa đời tiếp theo.
Vì quan hệ thân thiết như vậy nên Diệp Thương chưa bao giờ nghi ngờ Diệp Vô Song, nhưng bây giờ, lần đầu tiên ông ta nghi ngờ Diệp Vô Song.
Sắc mặt Diệp Vô Song trắng bệch, kế hoạch của anh ta là trước khi Diệp Tình Nhi đến bữa tiệc thì Dương Chấn và Diệp Thương đã kẻ còn người mất rồi.
Là nhân tài xuất sắc nhất của nhà họ Diệp sao có thể là một người đơn giản được?
Lúc âm mưu kế hoạch này, anh ta đã nghĩ đến mọi bất ngờ có thể xảy ra.
“Chú Hai, cháu có lỗi với chú!”
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Diệp Vô Song đột nhiên quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe nói: “Là bởi vì cháu biết thằng nhóc này không đơn giản, nên cháu mới không đồng ý để cậu ta và Diệp Tình Nhi ở bên nhau!”
“Cháu cố ý dụ cậu ta đến đây là vì muốn cậu ta biết khoảng cách giữa cậu ta và nhà họ Diệp, khiến cậu ta thấy khó mà lui.”
“Nhưng cháu không ngờ Diệp Tình Nhi lại mang thai con của cậu ta!”
“Nhưng cháu nghĩ dù Tình Nhi đã có con với cậu ta thì cũng không thể để cậu ta ở chung với Tình Nhi được!”
Diệp Vô Song than thở khóc lóc, lời lẽ vô cùng chân thật.
Người không biết chuyện còn tưởng anh ta làm vậy là vì tốt cho Tình Nhi nữa đấy.
“Sao hai chúng tôi lại không thể ở bên nhau?” Diệp Tình Nhi đỏ mắt hỏi.
Sắc mặt Diệp Thương cũng lạnh lẽo nhìn Diệp Vô Song chờ anh ta giải thích.
Những người khác cũng nhìn Diệp Vô Song đầy mong đợi.
“Bởi vì, vợ cậu ta là con gái ruột của cô út.”
Diệp Vô Song gằn từng chữ nói.
Anh ta dứt lời, cả sảnh tiệc yên lặng như tờ.
Bọn họ không ngờ hôm nay đến tham dự đại thọ tám mươi của ông chủ nhà họ Diệp, lại ngoài ý muốn biết được rất nhiều bí mật của nhà họ Diệp.
Dưới chân Diệp Tình Nhi loạng choạng, chuyện này rất bí mật, ngoài Diệp Mạn và cô ta ra không ai biết được. Sao Diệp Vô Song lại biết?
Thân thể Diệp Thương cứng đờ, vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Nếu nói Dương Chấn thật sự là chồng của con gái Diệp Mạn vậy thì cái thai của con gái ông ta là như thế nào?
Nhưng đây không phải là điều quan trọng mà quan trọng nhất là chồng của Diệp Mạn đã bị nhà họ Diệp giết.
Vậy rốt cuộc Dương Chấn đến tham dự tiệc mừng thọ là có mục đích gì?
Là đến trả thù thay ba vợ của anh sao?
“Chú Hai, nếu tên nhóc này là chồng của đứa con riêng của cô út mà bây giờ Tình Nhi lại mang thai, liệu có phải cậu ta đang trả thù không?”
“Cho nên cháu mới cực lực ngăn cản, cậu ta ở bên cạnh Tình Nhi!”
“Dù gì chuyện này cũng liên quan đến danh dự của cô út, nên cháu mới luôn giấu diếm, mong chú tha thứ cho cháu!”
Vẻ mặt Diệp Vô Song chân thành nói.
Cả sảnh tiệc ồ lên.
“Không ngờ chàng thanh niên này lại là chồng đứa con riêng của Diệp Mạn. Bây giờ cậu ta lại khiến con gái Diệp Thương mang thai, đúng là cặn bã hết chỗ nói!”
“Có lẽ các người đã quên một việc. Cách đây hơn hai mươi năm, Diệp Mạn đứa con gái tài giỏi nhất của nhà họ Diệp đã bỏ trốn với một gã nhà quê xuất thân thấp kém, còn sinh được một đứa con gái.”
“Sau đó, người đàn ông kia chạy tới nhà họ Diệp cầu xin nhà họ Diệp chấp nhận cho ông ta và Diệp Mạn ở bên nhau.”
“Nhưng mà nhà họ Diệp lại giết ông ta, rồi lại lừa gạt Diệp Mạn nói rằng người đàn ông này đã lấy một số tiền lớn của nhà họ Diệp rồi bỏ đi.”
“Sự việc này khiến Diệp Mạn bị trầm cảm nặng. Sau đó, bà ta đã ấy gửi con gái vào trại trẻ mồ côi. Sau khi được gả vào nhà Tề dưới sự sắp đặt của nhà họ Diệp, trong lúc tình cờ bà ta đã biết được sự thật.”
“Không ngờ hai mươi mấy năm trôi qua, con gái của Diệp Mạn cũng đã kết hôn rồi.”
Năm đó việc này vô cùng ầm ĩ, cho nên những người thế hệ trước ở Yến Đô đều biết việc này.
Vẻ mặt của Diệp Thương vô cùng khó coi hai mắt ông ta nhìn chằm chằm Dương Chấn, nhưng ông ta phát hiện Dương Chấn vẫn bình tĩnh như không, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ông ta.
“Nếu cậu là con rể của Diệp Mạn, tại sao lại còn đi trêu chọc Tình Nhi? Còn làm cho con bé có bầu?”
Diệp Thương dường như gằn từng chữ nói.
Lúc này Diệp Tình Nhi cũng biết sự việc đã đi quá xa, nhất thời cuống lên, vội vàng nói: “Ba, con không có mang thai!”
“Con câm miệng cho ba!”
Diệp Thương giận dữ quát.
Ông ta chắc chắn Diệp Tình Nhi đã mang thai con của Dương Chấn, bằng không Diệp Tình Nhi sẽ không nói ra việc này trước mặt mọi người.
Với sự hiểu biết của ông ta về con gái, cô ta sẽ không bao giờ sỉ nhục trinh tiết và danh dự của mình trước mắt mọi người như thế này.
“Ba, con nói thật. Con và anh ấy không có bất kỳ quan hệ gì. Lúc nãy vì không muốn hai người xảy ra xung đột, trong lúc gấp rút nên con mới nói gạt ba.”
“Nếu ba không tin, vậy bây giờ chúng ta cùng đi đến bệnh viện kiểm tra xem, như vậy ba sẽ biết rốt cuộc con có mang thai hay không.”
Diệp Tình Nhi vội vàng giải thích.
Nếu cô ta biết lời nói dối thiện ý của mình sẽ mang nhiều rắc rối cho Dương Chấn thì nhất định cô ta đã không làm như vậy.
Diệp Thương giận dữ ra lệnh: “Dẫn Tình Nhi đi cho tôi!”
“Dạ!”
Hai người phụ nữ có thân hình cường tráng vội vàng bước tới, kẹp hai bên người Diệp Tình Nhi rồi đưa cô ta rời đi.
Từ đầu tới cuối, Dương Chấn đều không có ý muốn giải thích.
Nếu Diệp Thương cứ khăng khăng Diệp Tình Nhi mang thai con của mình, anh có cố giải thích cũng vô dụng.
“Nói cho tôi biết tại sao cậu phải làm như vậy?”
Diệp Thương tức giận hỏi Dương Chấn lần nữa.
“Tôi và con gái ông chẳng có bất kỳ quan hệ gì, tin hay không tùy ông!”
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Nếu ông dễ bị khích bác như vậy thì tôi cũng không cần giải thích làm gì. Nếu nhà họ Diệp không chào đón tôi, tôi rời đi là được!”
Dứt lời, Dương Chấn xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại cho tôi!”
Anh vừa quay người lại, sau lưng đã vang lên tiếng gầm thét của Diệp Thương: “Mày làm con tao lớn bụng, bây giờ muốn dứt áo ra đi sao?”