CHƯƠNG : CHIẾN THẦN BẤT BẠI
Giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Mạn.
Có người đồng tình, có người chế giễu, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
Người vui nhất, chẳng ai khác ngoài Diệp Vô Song.
Dù gì cách đâu không lâu Diệp Kế Tông đã nói, một khi Diệp Mạn có thể khôi phục mối quan hệ giữa Dương Chấn và nhà họ Diệp, thì sẽ truyền vị trí gia chủ cho bà ta.
Diệp Thương đã bị cách chức người thừa kế, giờ Bạo Quân lại dùng tính mạng Diệp Mạn để uy hiếp Dương Chấn tới đây.
Chỉ cần Dương Chấn dám tới nhà họ Diệp, thì chắc chắn sẽ chết.
Sau này, nhà họ Diệp chỉ còn lại mình anh là có đủ tư cách thừa kế vị trí gia chủ.
Câu nói của Bạo Quân đã làm Diệp Mạn nhất thời hoảng loạn và thấp thỏm lo âu.
Bà có thể không quan tâm đến việc sống chết của Dương Chấn, nhưng lại cần sự trợ giúp của anh, nếu anh bị giết, thì bà không còn tương lai trong nhà họ Diệp nữa.
Nhưng đây chưa phải là trọng điểm, mà trọng điểm là Dương Chấn chưa từng để tâm đến mẹ vợ như bà, làm sao bà có thể bảo anh liều chết đến nhà họ Diệp cứu bà trong vòng nửa tiếng?
“Quả thật cậu ta là con rể tôi, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không vì tôi mà tới đây trong vòng nửa tiếng.”
“Bởi vì con gái tôi mới chào đời chưa được bao lâu, đã bị tôi vứt bỏ.”
“Giờ con gái tôi không chịu nhận tôi, ngay cả Dương Chấn cũng uy hiếp tôi, nếu tôi dám tới quấy rầy con gái tôi, thì cậu ta sẽ giết tôi.”
“Ông nghĩ với mối quan hệ như vậy, thì cậu ta sẽ tới đây vì tôi à?”
Diệp Mạn nghiến răng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Bà không thể ngờ rằng, kế hoạch mà bà đã vạch ra mấy chục năm đều dựa vào Dương Chấn, thậm chí ngay cả việc sống chết cũng phải dựa vào việc Dương Chấn có muốn cứu mình hay không.
Bà không cam lòng, cũng rất tức giận.
Nhưng giờ mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của bà, nên bà chỉ có thể cầu nguyện, Bạo Quân hãy phớt lờ bà.
“Đó là chuyện của hai người, không liên quan gì đến tôi.”
Bạo Quân cười khẩy, mặt đầy sát ý: “Trong vòng nửa tiếng, tôi không quan tâm bà dùng cách gì, nhưng cậu ta phải tới đây, bằng không, người phải chết không chỉ có mình bà.”
Uy hiếp!
Đúng là lời uy hiếp trắng trợn!
Sở dĩ ông ta có tên Bạo Quân này là vì tính tàn bạo bất nhân của ông ta, đối mặt với người như vậy, làm sao có thể làm cho ông ta mềm lòng?
Cả nhà họ Diệp đều rơi vào tuyệt vọng trước câu nói này của ông ta.
Người ngoài đều cho rằng, Hiệp hội Võ đạo chỉ mạnh hơn Yên Đô Bát Môn một chút, nhưng bọn họ lại không biết rằng, nếu tám nhà quyền thế lớn ở Yên Đô này hợp lực, có lẽ mới có thể mạnh hơn Hiệp hội Võ đạo một chút.
Huống hồ, qua nhiều năm ân oán như vậy, Yên Đô Bát Môn đã hoàn toàn không thể hợp sức.
Nếu bọn họ biết nhà họ Diệp sắp bị Hiệp hội Võ đạo tiêu diệt, có lẽ họ chỉ có thể thờ ơ, thậm chí là chờ mong.
Bên này, Dương Chấn đã quay về khách sạn Yên Đô, giờ đang gọi video nói chuyện với vợ con.
“Ba ơi, chừng nào ba về ạ? Con nhớ ba lắm.”
Giọng nói ngọt ngào của Tiếu Tiếu vang lên, Dương Chấn cảm thấy tim mình sắp tan chảy rồi.
“Sáng sớm mai ba sẽ về đến nhà, đến lúc đó ba sẽ đưa con đến nhà trẻ, rồi đưa mẹ đi làm.”
Dương Chấn cười nói.
Theo anh thấy, chuyện ở Yên Đô đã được giải quyết cơ bản rồi, tình cảm giữa Mã Tuân và Ngải Lâm ngày càng tốt đẹp, tập đoàn Nhạn Chấn cũng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi.
“Ba, ba nói dối!”
Tiếu Tiếu mếu máo, không vui nói.
“Sao ba lại lừa Tiếu Tiếu chứ? Ba đã đặt vé máy bay vào sáng sớm mai rồi, chắc chắn có thể đưa con đến nhà trẻ.”
Dương Chấn giơ tay phải lên hứa.
“Ba nói dối! Ba nói dối!”
Tiếu Tiếu không vui nói, mắt cũng đỏ hoe, nước mắt sắp trực trào.
“Ba thật sự không lừa con mà!” Dương Chấn hơi luống cuống nói.
Đúng lúc này, Tần Nhã vừa mới tắm xong đi ra ngoài, nghe thấy cuộc tranh luận của hai ba con, thì không nhịn được cười nói: “Dương Chấn, mai là chủ nhật, nên em và Tiếu Tiếu đều được nghỉ.”
Dương Chấn chợt bừng tỉnh, lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh sợ nhất là nhìn thấy vợ con khóc, Tiếu Tiếu chỉ nói anh nói dối, chứ không nói cho anh biết nguyên nhân, làm anh sốt ruột muốn chết.
“Tiếu Tiếu, ba sai rồi, ba quên mất là mai con được nghỉ, mai ba về rồi sẽ dẫn con đi con sở thú được không?”
Dương Chấn rất thật lòng xin lỗi.
“Vâng ạ!”
Ai ngờ Tiếu Tiếu mới sắp khóc lúc nãy, vừa nghe Dương Chấn nói sẽ dẫn cô bé đi sở thú, trên mặt liền biến mất vẻ buồn bã, vui vẻ đáp lại ngay.
Dương Chấn hơi dở khóc dở cười, bỗng cảm thấy mình bị con gái “tính kế”.
Đúng lúc này, Tần Nhã bỗng lên tiếng: “Dương Chấn, em ngắt máy trước nhé, có người đang gọi tới.”
“Ừm, sáng mai gặp lại!”
Dương Chấn cười nói.
Cúp máy xong, tâm trạng Dương Chấn nhất thời trở nên rất tốt.
Vì chuyện xảy ra ở nhà họ Diệp, cộng thêm nửa đường bị cường giả trong Hiệp hội Võ đạo chặn giết, đã làm Dương Chấn rất không vui.
Sau một lúc gọi video nói chuyện với vợ con, toàn bộ tâm trạng không vui đó đều biến mất.
Anh đang định đi tắm thì chuông điện thoại bỗng vang lên, không ngờ lại là Tần Nhã vừa mới ngắt máy.
“Bà xã, chẳng phải chúng ta mới cúp cuộc gọi video à?”
Dương Chấn nghi ngờ hỏi.
“Ông xã, lúc nãy bà ấy gọi tới, nói người bên Hiệp hội Võ đạo đã tới nhà họ Diệp đợi anh, trong vòng nửa tiếng nữa, nếu anh không tới, bọn họ sẽ giết bà ấy.”
Giọng nói Tần Nhã hiện rõ sự hoảng loạn.
Dương Chấn nghe vậy thì sắc mặt hoàn toàn trở nên u ám.
Tất nhiên anh hiểu rõ, bà ấy mà Tần Nhã nói là Diệp Mạn.
Anh nghĩ người bên Hiệp hội Võ đạo sẽ tới tìm mình, nhưng không ngờ bọn họ lại tới nhà họ Diệp nhanh đến thế, còn dùng Diệp Mạn để uy hiếp anh.
“Ông xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hiệp hội Võ đạo là thế lực nào?”
“Chẳng phải nhà họ Diệp là một trong những quyền thế mạnh nhất Yên Đô à?”
“Sao lại có người tới nhà họ Diệp để giết người chứ?”
Điện thoại không ngừng vang lên giọng nói hoảng loạn, kèm theo tiếng khóc nức nở của Tần Nhã.
Rõ ràng cô đang rất lo lắng cho Dương Chấn và Diệp Mạn.
Mặc dù cô đã tỏ ý không muốn nhận Diệp Mạn làm mẹ, nhưng dù gì bà cũng là mẹ ruột cô, giờ rất có thể bà sẽ bị giết, sao cô có thể không lo lắng được?
Nhưng cô càng lo cho Dương Chấn hơn.
Ngay cả người nhà họ Diệp cũng dám uy hiếp, thì làm sao có thể là người đơn giản?
Nếu Dương Chấn tới nhà họ Diệp, liệu anh có gặp nguy hiểm gì không?
Giờ trong lòng cô cực kỳ mâu thuẫn, cũng rất hoảng loạn.
Một bên là mẹ ruột, một bên là người chồng mà cô yêu nhất.
Cô không muốn Dương Chấn đi tới nhà họ Diệp, nhưng lại muốn Diệp Mạn bình an vô sự.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không thể tồn tại cùng nhau.
“Nhã, em nghe này, anh sẽ không xảy ra chuyện gì cả, giờ em hãy đi ngủ đi, anh hứa, sáng sớm mai, anh sẽ về nhà đúng giờ!”
Dương Chấn vội lên tiếng, lúc nói, anh đã mặc xong đồ, xoay người rời đi.
“Ông xã, có phải anh định đi tới nhà họ Diệp đúng không?”
Tần Nhã hỏi, Diệp Chấn chưa kịp trả lời, cô đã khóc lóc: “Ông xã, em lo cho anh! Em không muốn anh đi tới nhà họ Diệp, nhưng em cũng sợ bà ấy sẽ chết.”
Tần Nhã khóc như mưa, Dương Chấn cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn rồi, ánh mắt đầy sát ý.
“Bà xã, em tin anh không?”
Giọng nói đầy từ tính của Dương Chấn lại vang lên.
“Tất nhiên là em tin rồi!” Tần Nhã khẳng định.
“Nếu đã như thế thì em cứ yên tâm, em đừng quên chồng em là ai?”
Dương Chấn rất tự tin nói: “Anh đường đường là Chiến Thần Bất Bại, ngay cả nhiều nước thù địch muốn lấy mạng anh trên chiến trường, cũng không làm được, thì một Hiệp hội Võ đạo làm sao có thể gây khó dễ cho anh?”