Chàng Rể Chiến Thần

chương 5: linh hồn tra khảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không đợi anh bạo phát, Tần Nhã đã giật lại con gái từ trong tay của mẹ Tần, mặt mày đều là nước mắt: “Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi? Con bé còn nhỏ, không được dọa nó, mẹ tại sao còn làm như thế? Nếu như còn có lần sau thì con dẫn Tiếu Tiếu chuyển ra ngoài ở.”

Mẹ Tần vô cùng chột dạ, vội vàng nói: “Mẹ chỉ dọa mà thôi, không phải thật sự muốn nhốt nó, chỉ cần con mau chóng ly hôn với tên phế vật này, cái gì cũng dễ nói.”

Tần Nhã cũng không để tâm đến mẹ Tần, mà nhìn sàn Vương Kiện, mặt mày mỉa mai nói: “Cậu Vương, gia thế sự nghiệp của anh lớn quá, là tôi không xứng với anh, với cả, tôi đã kết hôn rồi, cho dù không có, cũng sẽ không ở bên anh, huống chi… anh ta đã quay lại rồi, vẫn mong anh đừng tiếp tục đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, cảm ơn!”

Lúc này, sắc mặt của Vương Kiện cực kỳ khó coi, nhưng nhìn thấy nhan sắc khuynh thành của Tần Nhã, anh ta lại nhịn xuống, trong lòng thầm nghĩ, đợi ông ta có được cô, rồi sẽ để cô nếm thử sự lợi hại của ông đây.

“Nhã, con sao lại nói như thế? Tiểu Vương vì con, giúp chúng ta bao nhiêu, con không rõ hay sao?”

Mẹ Tần mặt mày tức giận, trách móc Tần Nhã xong, lại nhìn Vương Kiện nói: “Tiểu Vương, cháu đừng nghe nó nói, ở nhà này, vẫn phải nghe theo bác.”

Vương Kiện khẽ mỉm cười: “Bác gái, bác yên tâm đi, cháu nhất định sẽ dùng sự chân thành đả động đến Nhã.”

Thần sắc Dương Chấn dần trở lên lạnh lẽo, dám ở trước mặt anh tỏ ý muốn theo đuổi người phụ nữ của anh.

“Không hổ là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương, nhìn phong độ này, căn bản không phải ai đó có thể so bì được.”

“Nhã của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thanh niên anh tuấn, tài giỏi như cậu Vương mới là bạn đời thích hợp nhất của con bé.”

“Cậu Vương, đợi ngày cháu và Nhã kết hôn, bác nhất định sẽ tặng cho hai đứa một phần quà lớn.”

Một đám họ hàng nói hùa theo, không che giấu sự nịnh hót với Vương Kiện, trong lời nói đều tỏ vẻ coi thường Dương Chấn.

Tần Nhã cũng tức giận đến cả người run rẩy, nhưng người ngồi đây dù sao đều là trưởng bối, ánh mắt của cô lướt qua người Dương Chấn, thấy mặt mày không có biểu cảm gì của Dương Chấn, trầm mặc không nói, dáng vẻ không phản bác cũng không có tức giận, trong lòng lại càng thêm thất vọng về Dương Chấn.

Nếu như Dương Chấn biết những gì Tần Nhã nghĩ, nhất định sẽ bực tức mà nôn ra máu, lý do anh duy trì sự trầm mặc như này, chính là không muốn khiến Tần Nhã phải khó xử.

Lúc này, bảo mẫu lục đục bê đồ ăn bày lên bàn, tất cả mọi người đều được mẹ Tần mời đến ăn cơm, bỏ lại một mình Dương Chấn.

Dương Chấn đi cũng không được, không đi cũng không xong.

“Ba, con muốn ba bế ăn cơm.”

Giọng nói lanh lợi của Tần Tiếu Tiếu bỗng vang lên, đôi mắt to vụt qua sự cơ chí, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn hướng về phía ba.

Khoảnh khắc giọng nói của con gái vang lên, mọi sự tức giận đều biến mất hết, nhất là khi nghe thấy chữ ‘ba’, trái tim của anh đều sắp bị hòa tan rồi.

Chỉ là mẹ Tần không chịu buông tha, quát cô bé một tiếng: “Im miệng cho bà! Người đó không phải ba của cháu, ba của cháu đã chết từ lâu rồi.”

Tần Tiếu Tiếu bĩu môi, lại muốn khóc rồi.

“Mẹ!”

Trong giọng nói của Tần Nhã tràn ngập sự mất kiên nhẫn, cô bế con gái từ trên ghế lên, lạnh lùng nói: “Anh ngồi đây!”

Câu nói này rõ ràng là nói với Dương Chấn, Dương Chấn cảm kích liếc nhìn cô, vội vàng đi đến ngồi.

“Con muốn ba ôm!”

Ngồi ở trong lòng ba, cô bé nhất thời trở nên vô cùng vui vẻ, hiếu kỳ sờ tai của ba, lại sờ mặt của ba, sau đó cười khúc khích, rất vui vẻ.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt của Tần Nhã vụt qua một tia nhu hòa.

Một nhóm người ngồi quanh bàn ăn, còn chưa động đũa, Vương Kiện đã lấy ra một chiếc hộp màu hồng vô cùng tinh tế, đưa cho Tần Tiếu Tiếu: “Đây là quà sinh nhật chú Vương tặng cho cháu, chúc Tiếu Tiếu sinh nhật vui vẻ!”

Thì ra hôm nay là sinh nhật của con gái, nghĩ đến mình đã bỏ lỡ bốn năm trưởng thành của con gái, trong lòng Dương Chấn lại thấy hổ thẹn một trận.

Tần Tiếu Tiếu nhút nhát liếc nhìn Vương Kiện, dù sao chỉ có bốn tuổi, nhận được quà vẫn rất vui vẻ, ánh mắt luôn lưu luyến nhìn chằm chằm chiếc hộp quà nhỏ màu hồng được gói một cách tinh tế.

Tần Tiếu Tiếu nhận lấy món quà: “Cảm ơn chú Vương!”

Vương Kiện mỉm cười thân thiện: “Mở ra xem thử có thích hay không?’

Cô bé căn bản vô cùng tò mò về hộp quà nhỏ màu hồng, sau khi nghe thấy lời của Vương Kiện, không chần chừ mà mở hộp quà nhỏ ra.

Sau khi mở bao bì bên ngoài, bên trong còn có một chiếc hộp nhỏ tinh tế, lại mở ra, thì nhìn thấy một chiếc lắc tay xinh xắn tỏa ra ánh sáng chói mắt.

“Lắc tay thật đẹp!”

Dì út Tần Yên hô lên một tiếng, mặt mày ngưỡng mộ.

“Đây là chiếc lắc sau khi biết được sinh nhật của Tiếu Tiếu, tôi đặc biệt nhờ bạn ở châu Phi mua một lô kim cương thô ở một mỏ kim cương có trữ lượng lớn, sau đó mời bậc thầy chế tác trang sức nổi tiếng trên thế giới đặc biệt làm ra chiếc lắc tay kim cương cho Tiếu Tiếu, cả thế giới chỉ có một chiếc.”

Vương Kiện mặt mày đắc ý, trong lời nói không nhưng tiết lộ sự quý giá của chiếc lắc tay này, còn thể anh ta coi trọng sinh nhật của Tiếu Tiếu.

“Vậy mà là lắc tay kim cương, còn là được bậc thầy chế tác trang sức nổi tiếng trên thế giới, chết tác, lại đặt làm riêng, ít nhất cũng phải triệu?”

Trong mắt Tần Yên tràn ngập ngôi sao nhỏ, hận không thể chiếm chiếc lắc tay này mà của mình.

“Vương Kiện mặt mày đắc ý mỉm cười, dựa ra sau, thoải mái hơn rồi, mới nói: “Kim cương không tính là quá đắt, chủ yếu là do mời bậc thầy chế tác trang sức đó, tốn không ít, nhưng cũng không tính là nhiều, linh tinh cộng lại cũng chỉ một tỷ tám!”

“Một tỷ tám!”

Nghe thấy giá, họ hàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Không hổ là cậu chủ của nhà họ Vương, ra tay hào phóng.”

“Quan trọng nhất là đối tốt với Tiếu Tiếu, đợi cậu Vương làm ba của Tiếu Tiếu, tuổi thơ của Tiếu Tiếu, nhất định sẽ vui vẻ rất nhiều.”

“Phải đó, Tiếu Tiếu thật sự có phúc, sắp có nhân vật lớn như cậu Vương làm ba rồi.”

Những người họ hàng không hề để tâm sự tồn tại của Dương Chấn, Vương Kiện nghe thấy những lời này, nụ cười càng sâu, còn không quên khiêu khích liếc nhìn Dương Chấn.

Sắc mặt của Tần Nhã đã khó coi đến cực điểm, cô tuy đối với Dương Chấn rất thất vọng, nhưng cũng chưa từng có đồng ý gả cho Vương Kiện.

“Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Tiếu, cậu chắc sẽ không ngay cả món quà cũng không có chuẩn bị chứ?”

Lúc này, Tần Yên bỗng đột nhiên xỏ xiên hỏi, nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Dương Chấn.

“Đương nhiên có!” Dương Chấn nói.

Nghe thấy lời của ba, Tiếu Tiếu mặt mày vô cùng mong chờ, đối với cô bé mà nói, bất cứ món quà gì cũng không bằng quà của ba.

Mẹ Tần nhíu mày, Dương Chấn vốn đến tay khống, nếu như thật sự chuẩn bị quà, thì có thể để ở đâu?

Những người khác cũng đều có cách nghĩ như thế.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương Chấn thuận tay tháo mặt dây chuyền đeo trên cổ ra.

“Phì!”

Tần Yên không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mặt mày khoa trương nói: “Dương Chấn, đây chính là quà sinh nhật mà anh chuẩn bị để tặng cho con gái ruột sao? Một viên đá toàn là vết nứt? Cái này không phải nhặt ngoài đường chứ?”

Dương Chấn lắc đầu, rất chân thành trả lời: “Nhặt ở sa mạc Gobi.”

Lời này của anh lập tức gây ra một tràng cười.

Vừa rồi Tần Yên còn có vài mong chờ đối với Dương Chấn, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt đông lại, đây là sinh nhật đầu tiên anh đón cùng con gái, vậy mà chỉ một viên đá nhặt được? Quan trọng nhất là, trong căn phòng này đều là họ hàng thân thích, đây căn bản chính là vả mặt cô ta.

Không có ai biết, chỉ một viên đá nhặt ở trên sa mạc Gobi đó đã giúp Dương Chấn vượt qua vô số lần công kích chí mạng, mỗi một vết nứt, đều là một đoạn quá khứ khắc sâu trong ký ức.

Duy chỉ Tần Tiếu Tiếu khi nhìn thấy mặt sợi dây này, vui thích không thôi, đưa cái đầu nhỏ tinh tế lên, cười hì hì nói: “Quà của ba, con rất thích, ba mau giúp Tiếu Tiếu đeo vào.”

Dương Chấn mặt mày đều là nụ cười dịu dàng, cẩn thận đeo sợi dây lên cho con gái.

Chưa kể, viên đá nhỏ giống như ngọc thô này tuy đầy vết rạn nứt, nhưng đeo lên cổ của Tần Tiếu Tiếu, lại vô cùng xinh đẹp, giống như thiết kế riêng cho cô bé vậy.

Chỉ vì đây là quà Dương Chấn tặng, không có ai sẽ thừa nhận, viên đá nhỏ này không tầm thường.

“Một viên đặt nhặt được, có gì hiếm lạ chứ?

Mẹ Tần vẻ mặt không vui, sau đó nhìn sang Tần Nhã nói: “Mau đeo lắc tay mà cậu Vương tặng cho Tiếu Tiếu đi, cũng để ai đó biết sự khác biệt giữa trời và đất.”

Đồng thời đề cao Vương Kiện, còn không quên đạp Dương Chấn một cước.

Nhưng vào lúc này, Dương Chấn bỗng cầm chiếc lắc tay đính đầy kim cương đó lên, còn không thèm nhìn, bèn vứt vào thùng rác.

Hành vi của anh khiến tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt, anh vậy mà ném chiếc lắc tay kim cương một tỷ tám đi?

“Cậu đang làm cái gì?” Mẹ Tần đương nhiên nổi giận.

Lông mày của Dương Chấn hơi nhíu lại: “Chiếc lắc tay này, đeo lâu sẽ không tốt cho cơ thể.”

“Cái shit!”

Vương Kiện ôn văn nho nhã mãi, thấy Dương Chấn vậy mà ném chiếc lắc ở trước mặt mọi người thì bỗng dưng thẹn quá hóa thành: “Tôi hao phí nhiều tinh lực như vậy mới có được chiếc lắc tay này, há lại để một phế vật như anh có thể sỉ nhục sao?”

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Vương Kiện, hỏi: “Anh nói chiếc lắc này gắn đầy kim cương đỏ, anh đã tốn một tỷ tám?”

Vương Kiện tức giận nói: “Anh cho rằng có vấn đề?”

“Nếu như anh thật sự đã tốn một tỷ tám, vậy tôi chỉ có thể nói, anh là thằng ngốc nhiều tiền!”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, không cho Vương Kiện cơ hội phản bác, nói tiếp: “Kim cương đỏ là một loại kim cương hiếm có nhất, độ khan hiếm đã không có một cái giá cố định nào, ở thị trường kim cương gần như không thể thấy bóng dáng của nó, chỉ có xuất hiện ở một vài buổi đấu giá danh tiếng thôi.”

“Năm , một viên kim cương đỏ ly ở trong buổi đấu giá của Sotheby’s đã bán với giá nghìn đô la, tương đương mỗi carat có giá nghìn đô, đổi sang Việt Nam đồng, cũng phải hơn tỷ.”

“Mà chiếc lắc tay này của anh, ít nhất có . carat? Anh nói tôi biết, anh sao dùng một tỷ tám mua được một chiếc lắc tay kim cương vậy?”

“Đây căn bản không phải kim cương đỏ tự nhiên, mà là kim cương bình thường dựa vào công nghệ chiếu xạ để thay đổi màu sắc, đeo lâu sẽ nguy hại rất lớn đối với cơ thể, một chiếc lắc tay có tính phóng xạ vượt tiêu chuẩn như thế, anh vậy mà tặng cho một đứa trẻ chỉ có một tuổi, rốt cuộc có tâm tư gì đây?”

Ánh mắt của Dương Chấn vô cùng sắc bén, phóng ra vô số linh hồn tra khảo, khiến Vương Kiện trong nháy mắt á khẩu không nói được lời nào, cả căn phòng đều im phăng phắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người của Vương Kiện, ánh mắt của Tần Nhã cũng trở nên vô cùng âm trầm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio