CHƯƠNG : CÓ HÀI LÒNG KHÔNG
Lần đầu tiên Diệp Mạn cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ người nhà.
Cho dù Dương Chấn vẫn còn chưa chấp nhận người mẹ vợ như bà ta, nhưng mà tối ngày hôm nay trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi Dương Chấn đã cứu mình hai lần.
Bà ta chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, ở cùng với người nhà họ Diệp đã hơn năm mươi năm, kết quả người nhà họ Diệp lại muốn đưa bà ta vào chỗ chết, thậm chí ngay cả người ba ruột của mình cũng thờ ơ lúc bà ta sắp bị giết.
Ngược lại là đứa con gái mình sinh ra nhưng không nuôi nấng, bà ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, Tần Nhã liền kêu Dương Chấn đến nhà họ Diệp.
Lúc này, Dương Chấn đang ngăn cản ở trước mặt của bà ta, nói ra lời nói đó để cho nước mắt của bà ta lăn dài.
“Anh Chấn, cái tên khốn nạn này cứ giao cho em đối phó là được rồi.”
Mã Tuân bước lên phía trước một bước, đứng bên cạnh Dương Chấn, nhìn chằm chằm vào Kim Cương.
Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Cậu không phải là đối thủ của ông ta.”
Một câu nói liền để cho Mã Tuân cảm nhận rõ ràng giữa mình và đối phương có sự chênh lệch rất lớn, cũng không còn tranh phần nữa mà là lui ra phía sau vài bước.
Ánh mắt của Kim Cương cực kỳ đáng sợ, lúc này đang mang theo bộ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
“Thằng nhóc kia, rốt cuộc cậu là ai hả?”
Kim Cương nhìn chằm chằm vào Dương Chấn cả nửa ngày mới mở miệng nói.
Trong nháy mắt lúc nãy Dương Chấn bộc phát ra tốc độ và lực lượng đều để cho ông ta cảm nhận được có một sự lấn áp vô cùng mãnh liệt.
Thân là người xếp thứ ba trong Hiệp hội Võ đạo, thực lực không cần phải hoài nghi.
Ông ta muốn giết người, lại bị một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi một chiêu đánh ông ta lui đi.
Nếu như nói Dương Chấn không có bất cứ bối cảnh nào, ông ta tuyệt đối sẽ không tin.
“Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng chính là ông nhất định phải đánh với tôi một trận?”
Dương Chấn đứng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Kim Cương.
Anh đứng ở đó dường như là quân vương trong thế giới này, một khí tức đứng đầu thiên hạ bộc phát từ trên người anh.
Trên mặt của từng người nhà họ Diệp đều là sự sùng bái nhìn Dương Chấn.
Trước đó Dương Chấn đã muốn đối phó với nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp đều cảm thấy Dương Chấn thật là đáng ghét, hận không thể để Dương Chấn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Bây giờ Dương Chấn lại cứu nhà họ Diệp bọn họ, sao lại có thể nhìn Dương Chấn không thuận mắt được chứ.
Trong ánh mắt của Diệp Mạn tràn đầy vẻ không thể tin nổi, vốn dĩ bà ta cho rằng đối đầu với Hiệp hội Võ đạo, Dương Chấn chỉ có một con đường chết.
Nằm ngoài dự kiến của bà ta, chính là Kim Cương muốn giết bà ta, vậy mà Dương Chấn lại có thể cứu mình từ trong tay của Kim Cương.
Thực lực đến cấp bậc của bọn người Kim Cương nếu như so sánh giết người còn muốn dễ dàng hơn là so với cứu người.
Dù vậy, Dương Chấn vẫn đứng ra cứu bà ta.
Chỉ một điểm này lập tức có thể phân cao thấp.
Bà ta bỗng nhiên hết sức kích động, nếu như Dương Chấn thật sự có thể đánh bại Kim Cương đây chẳng phải nói thực lực của Dương Chấn đã có thể trấn áp cả Hiệp hội Võ đạo rồi à?
“Cậu ngay cả thân phận cũng không dám làm lộ ra nữa à?”
Kim Cương cười híp mắt nói.
Giờ phút này sát cơ trên người của ông ta đã biến mất, vậy mà trên mặt lại mang theo vài phần ý cười.
Thân là tổng đà chủ khu Cửu Châu của Hiệp hội Võ đạo, không chỉ bởi vì thực lực của ông ta cao siêu, nếu như không có mưu trí, cho dù ông ta có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đảm nhiệm chức vị tổng đà chủ.
Mặc dù hai người vẫn chưa tính là giao hữu với nhau, nhưng mà ông ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm của Dương Chấn, ông ta có một loại ảo giác nếu như hai người đối chiến với nhau, người chết cũng chỉ có thể là mình.
Huống hồ gì Dương Chấn còn có một bối cảnh cường đại kinh khủng, cho dù mình có thể giết chết Dương Chấn, ông ta dám giết à?
“Con rơi của gia tộc Vũ Văn, Dương Chấn.”
Sau khi Dương Chấn do dự một chút, bỗng nhiên lại mở miệng nói ra.
Thân phận này ai cũng biết, cho dù anh không nói thì Kim Cương cũng có thể điều tra ra được dễ như trở bàn tay.
Thông qua thân phận này, chắc chắn Kim Cương có thể đoán được một chút chuyện.
Quả nhiên sắc mặt của Kim Cương hơi thay đổi, trong ánh mắt còn có mấy phần ngưng trọng.
Chỉ là thân phận con rơi của gia tộc Vũ Văn tuyệt đối không có khả năng có thực lực cường đại như vậy.
Dương Chấn đều đã nói anh là con rơi của gia tộc Vũ Văn, như vậy nói cách khác tất cả những thứ mà anh có đều là do anh tự mình đạt được.
Từ trên người của Dương Chấn và Mã Tuân, Kim Cương cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ, loại người này chỉ có trải qua chiến hỏa rèn luyện mới có thể có được, một thực lực xuất thần nhập hóa.
“Ha ha, gia tộc Vũ Văn đúng là ngu xuẩn, chỉ sợ là bọn họ đã hối hận đến nỗi ruột đều xanh hết cả rồi.”
Kim Cương vừa cười vừa nói, lập tức phất phất tay: “Trở về hết đi.”
Giọng nói của ông ta vừa mới dứt, những cường giả của Hiệp hội Võ đạo đang bao vây Dương Chấn và Mã Tuân lập tức lui ra phía sau, trở lại đằng sau lưng ông ta.
Người nhà họ Diệp đều mang theo vẻ nghi hoặc trên mặt, Kim Cương đang dự định rút lui hả?
“Dương Chấn tôi tôn trọng cậu là một người đàn ông bước ra khỏi nơi đó, chuyện hôm nay tôi có thể không tính toán với cậu.”
Kim Cương bỗng nhiên lên tiếng nói, đôi mày kiếm lại giương lên, lạnh giọng nói: “Nhưng mà lần này Hiệp hội Võ đạo của chúng tôi đã chết mất một võ tướng, còn chết một bát gia, nếu như tôi mang anh em trở về như thế, chẳng phải sẽ làm tim của anh em rét lạnh à?”
“Ông muốn như thế nào?” Ánh mắt của Dương Chấn bình tĩnh như nước.
“Tôi muốn có một sự công bằng, cái này chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?” Kim Cương hỏi.
Dương Chấn quay đầu lại nói với Diệp Mạn: “Mang Diệp Vô Song ra đây.”
Nghe vậy, vậy mà Diệp Mạn vô cùng thắc mắc, người nhà họ Diệp cũng không hiểu gì hết.
Nhưng mà chỉ là một cái chớp mắt, Diệp Mạn liền hồi thần lại, vội vàng cho người mang theo thi thể của Diệp Vô Song đến trước mặt của Kim Cương.
Lông mày của Kim Cương nhíu lại: “Cậu có ý gì vậy?”
“Cửu gia của Hiệp hội Võ đạo đã chủ động đến hội võ Giang Bình quyết đấu sinh tử với tôi, bị tôi giết chết trên võ đài, chuyện này chắc là không trách tôi được đâu nhỉ?”
Dương Chấn đột nhiên lại hỏi.
Kim Cương gật đầu: “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của Ngưu Căn Sinh, chưa có sự cho phép mà đã tự tiện chủ trương đến tham gia hội võ Giang Bình chiến đấu, chết rồi cũng là do gieo gió gặt bão.”
Dương Chấn nhẹ gật đầu: “Hơn nữa tôi với bát gia không thù không oán, tôi với ông ta không có thù hận gì, chính là thi thể dưới chân của ông, ông ta đã mật báo với bác gia, nói ra hành tung của tôi.”
“Trên đường rời khỏi nhà họ Diệp, bát gia lại chặn đường tôi tuyên bố muốn giết tôi để báo thù cho cửu gia, chuyện này vẫn không hề liên quan gì đến tôi, Kim đà chủ không thể phủ nhận chứ?”
Nghe vậy, lông mày của Kim Cương nhíu chặt, nếu như giống như Dương Chấn đã nói, hoàn toàn chính xác không thể trách tội Dương Chấn, đó là do người của Hiệp hội Võ đạo đã khiêu khích trước, chỉ là tài lực không bằng người cho nên đã bị giết chết.
“Lữ Mông chủ động khiêu khích, là do tài nghệ của ông ta không bằng người khác, bị giết cũng có thể chỉ trách ông ta học nghệ không tinh, chuyện này không có liên quan gì tới cậu.” Kim Cương mở miệng lần nữa.
“Lại nói tới Bạo Quân chính là thi thể ở dưới chân của ông, cũng là do ông ta đã mật báo, Bạo Quân muốn giết anh em của tôi, tôi cũng chỉ có thể giết ông ta thôi.”
Dương Chấn vẫn có bộ dạng nhẹ nhàng như gió, dường như đang nói một chuyện rất nhỏ.
Lời này vừa mới nói ra, Kim Cương đã hoàn toàn không thể phản bác được.
Thứ mà ông ta muốn được giải thích đương nhiên chính là chuyện Dương Chấn đã liên tục chém giết ba đại tướng của Hiệp hội Võ đạo, cho chuyện này một lời giải thích.
Bây giờ cái chết của mọi người đều là do bọn họ chủ động chịu chết, nếu như thật sự phải truy đến cùng, thế thì không thể trách tội Dương Chấn được.
“Đối với những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm nay, tôi cũng biểu thị vô cùng có lỗi, bây giờ kẻ cầm đầu đã bị giết chết, không biết mấy lời giải thích này Kim đà chủ có thấy hài lòng không?” Dương Chấn tiếp tục hỏi.