CHƯƠNG : BỊ DỌA SUÝT CHÚT NỮA TIỂU RA QUẦN
Trông thấy người vừa tới, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, ngay cả bản thân Điền Hoa, cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
“Diệp gia chủ, bà có ý định nhúng tay vào chuyện nhà họ Điền chúng tôi sao?”
Một lát sau, Điền Hoa mới lấy lại tinh thần, lạnh lùng hỏi.
Người vừa tới chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp, Diệp Mạn.
Mặc dù Diệp Mạn chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, nhưng lại làm cho Điền Hoa cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn đến nhà họ Ngải để mang tất cả những người liên quan đến cái chết của con trai ông ta đi, nhân tiện tạo áp lực với nhà họ Ngải, ép nhà họ Ngải trở thành gia tộc phụ thuộc của nhà họ Điền, giao ra hơn phân nửa lợi nhuận.
Vốn dĩ đây là một chuyện vô cùng đơn giản, thế nhưng Diệp Mạn lại xuất hiện, khiến ông ta cảm thấy có chút không bình thường.
Ở giữa Yên Đô Bát Môn, mặc dù âm thầm cạnh tranh không ngừng, nhưng ngoài mặt lại có rất ít xung đột, ai cũng hiểu rõ, duy trì nhau ở thế cân bằng, mới là việc có lợi nhất với Yên Đô Bát Môn.
Giống như là chuyện nhà họ Điền nhằm vào nhà họ Ngải, vốn dĩ không nên dẫn ra một gia tộc khác trong Yên Đô Bát Môn.
Diệp Mạn cười nhạt một tiếng: “Điền tổng muốn dẫn con gái nuôi của tôi đi, chẳng lẽ tôi vẫn chưa thể đi ra sao?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
Ngải Lâm cũng hoảng sợ, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, cô ta đã hiểu ra Diệp Mạn hao tâm tổn trí để giúp cô ta.
“Con gái nuôi?”
Điền Hoa chế nhạo: “Tôi chưa từng nghe nói, từ khi nào Diệp gia chủ có một cô con gái nuôi đấy.”
“Đây là chuyện riêng của tôi, ông không biết, chẳng lẽ có vấn đề gì à?”
Diệp Mạn cười một tiếng, ngay sau đó nói với Ngải Lâm: “Tiểu Lâm, con đến chỗ của mẹ nuôi, tôi thật muốn nhìn xem, có tôi ở đây, ai có thể ức hiếp con gái nuôi của tôi.”
Ngải Lâm tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Diệp Mạn, đi về phía Diệp Mạn: “Cảm ơn mẹ nuôi!”
Một tiếng “mẹ nuôi” này, gọi cực kỳ thuận miệng, không có một chút nào giống như đang giả vờ.
Tất cả người nhà họ Ngải đều trừng lớn hai mắt, trên mặt hiện rõ sự khó tin.
Ngải Lâm nhận gia chủ nhà họ Diệp làm mẹ nuôi từ khi nào chứ?
Nếu sớm biết là như vậy thì cần gì phải đi cầu xin nhà họ Tôn, chủ động gả Ngải Lâm cho con trai ngốc của nhà họ Tôn làm gì?
Ngải Minh Húc cảm thấy mơ hồ, trong đầu đều là lời nói của Ngải Lâm khi rời khỏi nhà họ Ngải: “Ba sẽ phải hối hận!”
Chẳng lẽ là bởi vì cô ta có quan hệ với gia chủ nhà họ Diệp sao?
Ngải Minh Húc rất hối hận, cho dù là ở cùng một chiến tuyến với bất kỳ gia tộc nào trong Yên Đô Bát Môn, địa vị của nhà họ Ngải đều là nước lên thì thuyền lên.
So với việc Ngải Lâm làm con gái nuôi của Diệp Mạn thì việc ép buộc Ngải Lâm làm vợ đứa con trai ngốc của nhà họ Tôn kém hơn rất nhiều.
Nếu như có thể dùng quan hệ của Ngải Lâm và nhà họ Diệp để giải quyết chuyện của nhà họ Điền, chẳng phải là nhà họ Ngải đã trèo lên cây đại thụ này rồi hay sao?
Nghĩ tới đây, Ngải Minh Húc đột nhiên kích động đứng lên.
Đây chính là nhân tính trong các gia tộc lớn, trong mắt bọn họ, không có tình cảm, chỉ có lợi ích mà thôi.
“Nếu như người phụ nữ này là con gái nuôi của Diệp gia chủ, tôi đây sẽ nể mặt Diệp gia chủ, bỏ qua cho người phụ nữ này!”
Sau khi trầm mặc một lúc, Điền Hoa bỗng nhiên mở miệng nói.
Nhưng mà, vừa dứt lời, ánh mắt của ông ta ngay lập tức nhìn vào Mã Tuân, híp mắt nói: “Nhưng người này đã giết con của tôi, tôi phải mang cậu ta đi.”
Sắc mặt của Diệp Mạn vẫn ôn hòa như cũ, nói: “Điền tổng, thật là không khéo, cậu ta là vị hôn phu của con gái tôi, ông cũng không thể mang đi.”
“Diệp gia chủ, bà không nên quá phận!” Lông mày Điền Hoa nhíu lại, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.
Bỏ qua cho Ngải Lâm, không phải là do ông ta yếu kém, mà là ông ta biết rõ chống lại nhà họ Diệp không phải một chuyện tốt đối với nhà họ Điền.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, Diệp Mạn không chỉ muốn bảo vệ Ngải Lâm, mà còn muốn bảo vệ Mã Tuân.
Trong mắt ông ta, Mã Tuân chỉ đơn giản là bạn trai của Ngải Lâm.
Theo lý mà nói, vừa rồi ông ta bỏ qua cho Ngải Lâm, đã xem như là nể mặt của Diệp Mạn lắm rồi, Diệp Mạn cũng nên nể mặt ông ta một chút, không quan tâm đến Mã Tuân mới đúng.
Nhưng Diệp Mạn lại không làm vậy.
“Điền tổng, tôi phải nói rõ với ông, cho dù ba của ông đến, hai người này, nhà họ Điền cũng không thể mang đi.”
Diệp Mạn cười híp mắt nói: “Con của ông chết, tôi cũng rất đau lòng, nhưng chân tướng chuyện này, tôi cũng đã điều tra xong.”
“Tất cả mọi chuyện đều là do người phụ nữ tên Lâm Kiều, cô ta chủ động khiêu khích Ngải Lâm, cuối cùng Lâm Kiều mê hoặc con của ông ra tay với Ngải Lâm.”
“Bạn trai của Ngải Lâm cảnh cáo bằng miệng không có kết quả, con của ông thẹn quá hóa giận, ra tay tàn nhẫn với bạn trai Ngải Lâm, khiến cho bạn trai Ngải Lâm tức giận, cuối cùng bị phế tứ chi.”
“Chỉ là không nghĩ tới, nhìn thấy con của ông bị phế tứ chi, vậy mà Lâm Kiều lại làm như không thấy, vứt bỏ con của ông, một mình rời khỏi, bởi vậy đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu chữa, con của ông mới tạ thế.”
“Nếu muốn tính toán, người hại chết con của ông không phải con gái nuôi của tôi, cũng không phải bạn trai của nó, mà là Lâm Kiều!”
Diệp Mạn nói ra tất cả những chuyện đã xảy ra ở tiệm quần áo.
Sắc mặt của Điền Hoa khẽ thay đổi, hiển nhiên những chuyện này ông ta cũng đã sớm điều tra rõ ràng, nếu không tại sao cũng mang Lâm Kiều đến chứ?
Lâm Kiều đang bị hai bảo vệ của nhà họ Điền đè lên sắc mặt lập tức biến đổi, trên mặt đều là sợ hãi, cô ta muốn giải thích, nhưng lại không có cái lá gan ấy, Diệp Mạn là gia chủ của nhà họ Diệp, thận phận và địa vị đều cao hơn Điền Hoa.
Huống chi, những gì Diệp Mạn nói đều là sự thật, nhà họ Điền nhất định có thể điều tra ra được.
Bây giờ cô ta giải thích, ngược lại sẽ đắc tội Diệp Mạn, một nhà họ Điền, đã khiến cho cô ta không thấy được hi vọng sống sót, nếu như thêm một nhà họ Diệp, cô ta nhất định chỉ có đường chết.
“Điền tổng, tôi nghĩ có lẽ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ông cũng đã tra rất rõ ràng, nếu đã như vậy, có phải ông nên dẫn người rời đi hay không?” Diệp Mạn cười híp mắt hỏi.
Điền Hoa không nói gì, sắc mặt ông ta thay đổi không ngừng, rõ ràng còn muốn tìm biện pháp.
“Điền tổng, ông nhất định không được nghe người phụ nữ này nói linh tinh.”
Đúng lúc này, có một giọng nói tức giận vang lên.
Mọi người nhao nhao liếc mắt, chỉ thấy một bóng dáng trung niên, mang theo một đám người đi tới.
Phía sau ông ta có rất nhiều người, vừa nhìn sơ lược thì cũng có ít nhất năm mươi người.
“Tôn Húc!”
Trông thấy người vừa mới tới, trong mắt Diệp Mạn tràn đầy lửa giận.
Lần trước ở tang lễ của Diệp Kế Tông, Tôn Húc mang theo hai mươi cường giả đến tạo áp lực cho nhà họ Diệp, bây giờ, Tôn Húc vẫn dám đến gây phiền toái cho mình, hơn nữa số người mang đến, so với lần trước còn nhiều hơn gấp đôi.
Mọi người ở nhà họ Ngải đều sợ ngây người, trợn to mắt nhìn người nhà họ Tôn vừa đến.
Cho dù là nhà họ Điền, nhà họ Diệp hay là nhà họ Tôn, đều là gia tộc trong Yên Đô Bát Môn.
Nhà họ Ngải đã bao giờ có nhiều gia tộc lớn tới như vậy chứ?
“Tôn gia chủ, từ khi chia tay đến giờ ông vẫn khỏe chứ?”
Điền Hoa mỉm cười chào hỏi, Tôn Húc mang nhiều người đến như vậy, lời nói vừa nãy, rõ ràng cho thấy nhằm vào nhà họ Diệp mà đến, hiển nhiên là bạn bè chứ không phải địch.
Trong tình huống này, nếu có gia tộc có cùng cấp bậc trợ giúp, đối với ông ta tất nhiên là chuyện tốt.
Tôn Húc cười lớn một tiếng, đi đến trước mặt Điền Hoa, cười nói: “Người phụ nữ này là một người phụ nữ ác độc, vì vị trí gia chủ, ngay cả ba của mình cũng giết, lời bà ta nói, làm sao có thể tin tưởng được chứ?”
“Bà ta và nhà họ Ngải không có bất kì quan hệ nào, vốn dĩ không phải là mẹ nuôi của người phụ nữ kia, hôm nay bà ta đến, chỉ là vì tranh đoạt nhà họ Ngải, nếu như Điền tổng cần, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì mà giúp Điền tổng kiềm chế nhà họ Diệp.”
Lời nói của Tôn Húc đã hoàn toàn chọc giận Diệp Mạn.
“Tôn Húc, tôi lặp lại một lần cuối cùng, ba tôi không phải là do tôi giết, ông ấy chết là do bệnh!”
Diệp Mạn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế nào? Dám làm không dám chịu à? Tin tức này là từ nhà họ Diệp của bà truyền ra đấy, chẳng lẽ là giả sao?” Tôn Húc cười híp mắt nói.
Diệp Mạn càng nổi trận lôi đình, ông ta càng vui vẻ.
Diệp Mạn tức giận đến nỗi toàn thân phát run, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tôn Húc đã sớm biến thành tổ ong rồi.
“Nếu như ông ta muốn chết như vậy, giết là tốt rồi, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy chứ?”
Đúng lúc này, Dương Chấn vẫn luôn không nhúng tay, cuối cùng cũng mở miệng.
Nghe thấy giọng nói của Dương Chấn, Tôn Húc ngay lập tức cảm thấy hoang mang lo sợ.
Ông ta đến nhà họ Ngải, chỉ là vì đối phó với nhà họ Diệp, lại không nghĩ rằng, Dương Chấn cũng ở đây.
Không chỉ có như thế, ông ta còn nhìn thấy Mã Tuân.
Ban đầu ở nhà họ Diệp, Mã Tuân một thân một mình giết hai mươi cường giả của nhà họ Lâm, ép ông ta đập đầu trước Dương Chấn cầu xin tha thứ.
Không nghĩ tới, hôm nay hai người này đều có mặt ở đây.