CHƯƠNG : BÓNG MA TÂM LÝ
Lần này, Ngải Lâm hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Ngải, cũng thấy rõ bộ mặt của ba mình.
Cô ta chỉ cảm thấy ruột gan của mình như bị xé rách, đau đến không muốn sống nữa.
Nhìn dáng vẻ Ngải Lâm đau lòng khổ sở, nội tâm Mã Tuân vô cùng tự trách, nếu như không phải mình ra tay quá ác, Điền Tân Vũ cũng sẽ không chết.
“Ngải Lâm, thật xin lỗi!”
Vẻ mặt Mã Tuân áy náy nói.
Ngải Lâm cố nén không để cho nước mắt mình chảy ra, nở một nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu: “Không cần nói xin lỗi, ngược lại em nên cảm ơn anh mới đúng.”
Mã Tuân lập tức có chút mê mang, ngay sau đó Ngải Lâm còn nói: “Cảm ơn anh, để cho em thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Ngải.”
Dương Chấn nhìn Ngải Lâm một cái, thấy cô ta còn có thể kiên trì mới yên tâm.
Mặc dù Tôn Húc có đạt được một chút lợi ích từ nhà họ Ngải, thế nhưng Dương Chấn không lên tiếng, ông ta cũng không dám động thủ với nhà họ Ngải.
Điền Hoa ở một bên, sắc mặt đã sớm âm trầm tới cực độ, ông ta thân là người thừa kế nhà họ Điền, cũng không phải là người lỗ mãng.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Ông ta muốn báo thù rửa hận cho con trai mình, cũng muốn nhân cơ hội chèn ép nhà họ Ngải, thế nhưng bởi vì Tôn Húc e ngại Dương Chấn, khiến ông ta không thể không cân nhắc lại một lần nữa rằng hôm nay có nên báo thù hay không.
Coi như không có nhà họ Tôn, nhưng còn có người của nhà họ Diệp ở đây, rõ ràng cũng chuẩn bị sẽ bảo vệ Mã Tuân với Ngải Lâm.
“Điền tổng, theo ý của tôi, kẻ cầm đầu hại chết con trai ông, là người phụ nữ họ Lâm kia cũng đã bị ông bắt đến, không bằng cứ để mọi chuyện như vậy đi?”
Lúc này Diệp Mạn đi ra, cười ha hả nói.
Lời nói này, cũng coi như cho Điền Hoa một bậc thang đi xuống, dù sao quả thật con trai của Điền Hoa cũng là bởi vì Mã Tuân xuống tay độc ác, lại không được chữa trị mà chết.
Trong lòng Điền Hoa chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn báo thù rửa hận cho con trai, lại bởi vì không biết rõ thân phận Dương Chấn cộng thêm Diệp Mạn ngăn cản mà không biện pháp báo thù.
Ngay tại lúc ông ta quyết định rời đi, tạm thời từ bỏ báo thù thì có mấy chiếc xe chậm rãi chạy vào nhà họ Ngải, cái xe đầu tiên chính là Rolls-Royce.
Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang, từ trên cái xe Rolls-Royce đi đầu tiên có mấy người đi xuống.
“Lâm Thiên Trạch, gia chủ của một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn!”
Có người nhận ra thân phận của người đến, lập tức kinh hô một tiếng.
Người nhà họ Ngải đều hơi choáng, tám gia tộc lớn đứng đầu Yên Đô, nhà họ Điền, nhà họ Tôn, nhà họ Diệp đều đã đến, bây giờ ngay cả người của nhà họ Lâm cũng tới.
Trong tám gia tộc lớn thì đã có một nửa đến đây, có thể thấy được đám người nhà họ Ngải chấn kinh đến mức nào.
Lông mày Điền Hoa nhíu lại, ông ta thực sự nghĩ mãi mà không ra, chỉ là đến nhà họ Ngải báo thù, làm sao lại khiến nhiều gia tộc tới như vậy?
Chẳng lẽ Lâm Thiên Trạch cũng đến ngăn cản mình?
Nếu thật là như thế này, nhà họ Điền sẽ gặp nguy hiểm.
“Điền tổng, ông tuyệt đối đừng bị người phụ nữ này lừa bịp.”
Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nhìn Điền Hoa nói.
“Ý của Lâm gia chủ là gì?”
Trong lòng Điền Hoa âm thầm thở dài một hơi, mặc dù Lâm Thiên Trạch chưa nói rõ, nhưng rõ ràng là nhằm vào Diệp Mạn.
Ngay tại lúc Diệp Mạn nhìn thấy Lâm Thiên Trạch, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, ba ta chưa từng quên, lần trước ở tang lễ của Diệp Kế Tông, Lâm Thiên Trạch cùng ba ông ta – Lâm Báo, đích thân dẫn đầu cường giả nhà họ Lâm tới.
Nếu như không phải Mã Tuân động thủ, trấn áp các cường giả nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng hoàn toàn không thể nào không làm gì đã lui, Tôn Húc cũng không có khả năng bị sợ vỡ mật.
“Người phụ nữ này rất giỏi giảo biện, ông suy nghĩ một chút thì biết ngay cả ba ruột của cô ta sau khi bị cô ta giết, cũng có thể bị cô ta tẩy đen thành trắng, còn có thể trở thành gia chủ nhà họ Diệp, thì lời nói của người phụ nữ này sao có thể dễ tin chứ?”
Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nói: “Một khi Điền tổng ông dẫn người rời khỏi đây, chỉ sợ còn chưa kịp trở về nhà họ Điền, người phụ nữ này đã phái người ra tay với ông.”
“Lâm Thiên Trạch, ông câm miệng cho tôi!”
Diệp Mạn tức giận không thôi, vẻ mặt dữ tợn nói: “Ba tôi là bởi vì bệnh mà qua đời, tôi cảnh cáo ông, đừng tiếp tục nói hươu nói vượn, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí!”
“Đừng quên, hai mươi cường giả đứng đầu của nhà họ Lâm ông đều đã lựa chọn rời khỏi nhà họ Lâm.”
Trong giọng nói Diệp Mạn còn mang theo vài phần uy hiếp.
Cường giả là gốc rễ của các gia tộc đứng đầu, nếu như không có đủ cường giả đứng đầu, nói không chừng một ngày nào đó, gia chủ của những gia tộc này sẽ chết vì bị ám sát.
Ánh mắt Lâm Thiên Trạch lóe lên một tia sát ý đáng sợ, híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Mạn nói: “Chỉ là mấy tên phản đồ mà thôi, nếu bà đã thích thì cứ lấy đi là được, cường giả chân chính của nhà họ Lâm tôi, cũng không phải mấy cái loại vô tích kia có thể sánh được.”
“Thật sao?”
Diệp Mạn cười nhạo một tiếng: “Nếu quả thật như thế, vậy thì lần này, chỉ sợ tổn thất của nhà họ Lâm ông sẽ rất lớn.”
Diệp Mạn nói, ánh mắt khiêu khích nhìn mấy tên cường giả sau lưng Lâm Thiên Trạch.
Lần này, Lâm Thiên Trạch cũng không mang theo bao nhiêu người, phía sau ông ta chỉ có bốn tên người đàn ông da đen cao to cường tráng, thân thể đều vô cùng vạm vỡ, cao khoảng một mét chín, cứ như người khổng lồ canh giữ ở bên người Lâm Thiên Trạch.
Rõ ràng đây đều là cường giả mà Lâm Thiên Trạch đã bỏ ra rất nhiều công sức mới mời được từ nước ngoài, dù sao hai mươi tên cường giả ở nhà họ Diệp lần trước, ngoại trừ số người đã chết thì tất cả những người khác đều lựa chọn gia nhập nhà họ Diệp.
Điền Hoa nhìn Diệp Mạn đối đầu với Lâm Thiên Trạch, trong lòng đã hiểu rõ, hai người này rõ ràng có ân oán riêng, hơn nữa còn ân oán còn rất sâu.
“Tôn gia chủ, chẳng lẽ ông đã quên mối thù phải quỳ lần trước rồi sao?”
Lâm Thiên Trạch không để ý đến Diệp Mạn, mà là nhìn về phía Tôn Húc mở miệng hỏi.
Tôn Húc thầm mắng một tiếng chết tiệt, kiên trì đi ra, lạnh lùng nhìn Lâm Thiên Trạch nói: “Lúc nào thì Lâm gia chủ quen miệng nói dối như vậy, mở miệng ra là có thể nói được?”
Nghe vậy, Lâm Thiên Trạch đã hiểu rõ, Tôn Húc đây là dự định đứng ở bên phía Diệp Mạn.
Lần trước ở nhà họ Diệp, Tôn Húc bị buộc quỳ xuống đất cầu xin Dương Chấn tha thứ, nếu như hiện tại Tôn Húc đứng cùng một phe với bọn người Dương Chấn, bọn Dương Chấn nhất định sẽ giúp Tôn Húc giấu diếm chuyện ngày đó.
“Tôn gia chủ, ông đây là không muốn thừa nhận rồi?”
Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nói: “Nếu không, bây giờ tôi sẽ cho người phát tán hình ảnh nhà họ Tôn chủ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ngày đó lên mạng?”
“Với thời đại mà truyền thông phát triển mạnh mẽ như bây giờ, tôi đoán chỉ trong mười phút, Tôn gia chủ sẽ rất nổi tiếng.”
Sắc mặt Tôn Húc lập tức thay đổi, ông ta không nghĩ tới, cảnh tượng mình quỳ xuống đất cầu xin tha thứ lần trước lại bị Lâm Thiên Trạch quay lại?
“Ông dám!”
Tôn Húc nổi giận nói.
Dù sao ông ta cũng là một trong những gia chủ của Yên Đô Bát Môn, nếu quả thật bị người phát tán video ông ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ lên mạng, không chỉ làm mất mặt ông ta mà mặt mũi của nhà họ Tôn cũng coi như bị ném đi luôn.
Ông ta sợ Dương Chấn, ở thế yếu trước mặt Dương Chấn, cũng không có nghĩa rằng ông ta e ngại Lâm Thiên Trạch.
Cùng là gia chủ người đứng đầu của Yên Đô Bát Môn, ai sợ ai chứ?
Lần trước ông ta chịu nhục ở nhà họ Diệp, sau khi về nhà đã sắp xếp người bắt đầu điều tra thân phận Dương Chấn với Mã Tuân, nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc chính là ngoại trừ chuyện năm năm trước thì cái gì cũng không tra được.
Ông ta có bạn thân có quan hệ rất tốt, còn cảnh cáo ông ta, tốt nhất đừng tra nữa, loại người mà năm năm hồ sơ không tìm thấy, chỉ có thể là người có thân phận đặc biệt.
Cũng chính là bởi vì vậy, ông ta mới từ bỏ điều tra Dương Chấn, đối với chuyện quỳ xuống đất cầu xin tha thứ này, chỉ có thể làm như chưa từng xảy ra.
Sau đó, Lâm Thiên Trạch cũng đi tìm ông ta rất nhiều lần, biểu thị muốn trợ giúp ông ta báo thù rửa hận.
Nếu như không có người bạn tốt kia nhắc nhở, ông ta chắc chắn đã đồng ý liên thủ với nhà họ Lâm đối phó Dương Chấn, nhưng bạn tốt của ông ta đã nhắc nhở, nếu như ông ta còn tìm Dương Chấn gây phiền phức, vậy chính là muốn chết.
Đối với phản ứng của Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng Tôn Húc sẽ thỏa hiệp, không nghĩ tới vậy mà từ chối.