CHƯƠNG : VẢ MẶT NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI
“Nhóc con, cậu đừng có nói hươu nói vượn, tác phong của nhà họ Lâm tôi không tới lượt cậu đến khoa tay múa chân đâu!”
Lâm Thiên Trạch giận dữ mắng mỏ một tiếng, lập tức quay người định rời đi.
“Vả miệng!”
Chỉ nghe Dương Chấn nói hai chữ này, đám người còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nhìn thấy một bóng người phóng tới chỗ Lâm Thiên Trạch nhanh như chớp.
“Bốp!”
Một cái tát chói tai, vang vọng khắp nhà họ Ngải.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, chỉ thấy Mã Tuân đã ngăn ở phía trước Lâm Thiên Trạch, giáng một cái tát rất mạnh lên mặt ông ta.
Đánh người không đánh mặt, Mã Tuân không chỉ đánh vào mặt, mà còn là mặt của gia chủ nhà họ Lâm.
Mọi người đều ngơ ngác, nhất là đám người nhà họ Ngải không ai để ý tới lại càng sững sờ.
Nói gì thì Mã Tuân cũng là con rể của nhà họ Ngải, bây giờ anh ta lại tát vào mặt gia chủ nhà họ Lâm ở ngay trước mặt mọi người.
Đối phương là gia chủ của nhà họ Lâm, một trong Yên Đô Bát Môn đấy, sao Mã Tuân lại dám tát vào mặt ông ta ở ngay trước mặt mọi người như thế?
Mặt Điền Hoa cũng lộ ra mấy phần kinh hãi, bây giờ ông ta đã hiểu, thì ra nhà họ Lâm vốn có ân oán với Dương Chấn, hôm nay đến đây chính là muốn mượn tay ông ta để đối phó Dương Chấn.
“Cậu, cậu dám đánh tôi?”
Lâm Thiên Trạch mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Mã Tuân.
“Bốp!”
Mã Tuân đưa tay đưa tay tát thêm một cái nữa vào mặt ông ta: “Không rõ chân tướng lại đi sỉ nhục người khác, nên đánh!”
“Cậu dám…”
“Bốp!”
Lần này, Lâm Thiên Trạch còn chưa nói hết câu, trên mặt lại bị Mã Tuân tát thêm một cái nữa.
“Tính toán nhà họ Điền, muốn mượn dao giết người, nên đánh!”
Mã Tuân lạnh lùng nói.
“Cậu…”
“Bốp!”
Mã Tuân lại đánh thêm một phát, lạnh giọng nói ra: “Không biết hối cải, nên đánh!”
“Bốp!”
“Bốp!”
…
Ngay sau đó, Mã Tuân đánh liên tiếp mười mấy cái tát vào mặt Lâm Thiên Trạch, rất nhanh mặt Lâm Thiên Trạch đã sưng phồng lên.
Mọi người có mặt ở đây đều chết lặng, gia chủ nhà họ Lâm đã bị đánh thành đầu heo ở ngay trước mặt mọi người sao?
Tất cả mọi người sợ ngây người, ngay cả bốn người đàn ông cao to da đen đi theo Lâm Thiên Trạch cũng ngây ra như phỗng, dường như bọn họ không ngờ ông chủ của mình lại bị người ta đánh ở ngay trước mặt mọi người như vậy.
“Khốn kiếp, mày muốn chết rồi!”
Một người đàn ông cao to da đen lấy lại tinh thần đầu tiên, anh ta gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào về phía Mã Tuân.
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng cùng nhau phóng tới chỗ Mã Tuân.
Mặc dù cơ thể Mã Tuân rất vạm vỡ, nhưng ở trước mặt bốn người đàn ông da đen cao một mét chín này lại có vẻ hơi gầy yếu.
Điền Hoa theo bản năng liếc nhìn về phía Dương Chấn, nhưng vẫn không nhìn ra bất kỳ vui buồn gì cả, cả người anh đều an tĩnh giống như một pho tượng.
Điền Hoa càng thêm tò mò về thân phận của Dương Chấn,.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên bốn tiếng va đập trầm đục.
Điền Hoa đột ngột quay đầu lại, đã xuất hiện một cảnh tượng khiến ông ta khiếp sợ, ông ta mới chỉ quay đầu nhìn Dương Chấn một chút thôi mà bốn tên cao to da đen kia đã bị đánh bay ra xa mấy mét rồi.
Thậm chí ngay cả sức đứng lên cũng không có, mặt mũi người nào cũng đều vặn vẹo đau đớn.
Trong lòng Điền Hoa rung động, ông ta thực sự không thể tưởng tượng được, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, chỉ trong nháy mắt ông ta quay đầu đi như vậy đã đánh bay bốn tên vệ sĩ cao to da đen đi theo Lâm Thiên Trạch bay xa mấy mét.
Không chỉ có Điền Hoa, những người được tận mắt nhìn thấy bốn tên vệ sĩ cao to da đen bị Mã Tuân đánh bay kia, vẻ mặt cũng đều ngốc trệ và mờ mịt.
Vừa rồi bốn tên da đen phóng tới chỗ Mã Tuân đã chặn tầm mắt của bọn họ, bọn họ chỉ nghe thấy bốn tiếng va chạm vang lên, sau đó đã nhìn thấy bốn tên da đen đều bay ngược ra ngoài rồi.
Bên cạnh Mã Tuân chỉ còn lại một mình Lâm Thiên Trạch đã bị anh ta đánh thành đầu heo.
Miệng Lâm Thiên Trạch há hốc ra, mặt sưng vù lên, tràn đầy sợ hãi.
Bốn tên cao to da đen này là ông ta bỏ ra bao nhiêu tiền mới mời được, ông ta là người rõ ràng nhất.
Vốn còn định dùng bốn người này để đối phó với Dương Chấn và Mã Tuân, nhưng ông ta không bao giờ ngờ được là, ngay cả góc áo của Mã Tuân mà bốn tên này cũng không chạm vào được thì đã bị Mã Tuân đánh bay ra ngoài, bò cũng không bò dậy được.
Lòng Tôn Húc run lên, chỉ cảm thấy vô cùng may mắn, vừa rồi nếu như ông ta thật sự nghe lời Lâm Thiên Trạch, đối nghịch với Dương Chấn, vậy có phải năm mươi cao thủ mình mang tới cũng sẽ biến thành người nhà họ Diệp ư?
Đám người nhà họ Ngải hóa đá tập thể ngay tại chỗ, nhất là Ngải Minh Húc, cơ thể đang không ngừng run rẩy.
Hối hận!
Một sự hối hận mãnh liệt đang dâng lên trong người ông ta.
Người đánh gia chủ nhà họ Lâm, trấn áp bốn tên cao thủ của nhà họ Lâm, lại là con rể của Ngải Minh Húc ông!
Ông ta đang nghĩ, nếu ông ta không đuổi Ngải Lâm ra khỏi nhà họ Ngải thì bốn gia tộc lớn ở đây đều sẽ biết Mã Tuân là con rể của nhà họ Ngải rồi, sau này ở Yên Đô này, còn ai dám ức hiếp nhà họ Ngải nữa?
Chỉ sợ ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không dám tuỳ tiện đối phó nhà họ Ngải ấy chứ?
Dù sao thì nó cũng vẫn là con rể của Ngải Minh Húc, cũng là một cao thủ hàng đầu, ngay cả gia chủ nhà họ Lâm cũng bị nó tát ở ngay trước mặt mọi người.
“Anh Chấn, muốn chết hay muốn sống?”
Mã Tuân đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn, mở miệng hỏi.
Câu nói này vừa nói ra miệng, toàn trường tĩnh mịch!
Hiển nhiên là Mã Tuân đang hỏi Dương Chấn, có muốn giết Lâm Thiên Trạch hay không.
Nhìn bộ dạng và vẻ mặt thành thật của Mã Tuân, lại nghĩ tới anh ta không hề cố kỵ, trước mặt mọi người tát Lâm Thiên Trạch, còn dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp bốn tên cao thủ của nhà họ Lâm, bọn họ biết, không phải Mã Tuân đang làm bộ mà là thật lòng hỏi Dương Chấn có muốn giết Lâm Thiên Trạch hay không.
“Bịch!”
Nhưng một giây sau, chuyện xảy ra khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Lâm Thiên Trạch đã quỳ hai đầu gối xuống đất.
Dương Chấn còn chưa kịp trả lời Mã Tuân thì Lâm Thiên Trạch đã quỳ xuống rồi.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi không dám khiêu khích các người nữa, chỗ nào có mặt các người tôi sẽ đi vòng qua, xin các người tha cho tôi một con đường sống, bây giờ tôi sẽ cút đi ngay…”
Vừa rồi Lâm Thiên Trạch bị Mã Tuân đánh mười mấy cái tát, bây giờ mặt mũi miệng đều sưng phồng lên, lời nói ra cũng rất khó nghe, nhưng mọi người vẫn nghe hiểu ý tứ của ông ta.
Sốc, giống như một đợt thủy triều nối tiếp nhau hết lần này tới lần khác, không ngừng quét sạch bốn phía, kích thích trái tim của mỗi người ở đây.
Bất kỳ người nào biết Yên Đô Bát Môn, hay là sống ở thành phố Yên Đô này đều biết, bọn họ là người có quyền thế lớn nhất.
Bọn họ kiểm soát vô số quyền thế và tài phú, từ trước đến nay đều là người khác quỳ xuống đất cầu xin bọn họ tha thứ, từ lúc nào lại xuất hiện cảnh tượng bọn họ quỳ xuống đất cầu xin người khác tha thứ như thế?
Rất nhanh, ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía Dương Chấn, người thanh niên từ đầu đến cuối vô cùng ít nói kia.
Mỗi một câu nói của anh đều cực kỳ quan trọng, đều có thể khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Dương Chấn khinh miệt nhìn Lâm Thiên Trạch đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, lạnh giọng nói: “Ông năm lần bảy lượt chà đạp sỉ nhục nhân cách của mẹ vợ tôi, chỉ khi nào bà ấy tha thứ cho ông thì ông mới có đường sống!”
Cơ thể Diệp Mạn run nhè nhẹ, bà ta vốn cho rằng, Dương Chấn làm như vậy với Lâm Thiên Trạch chỉ bởi vì Lâm Thiên Trạch đã đắc tội với chính Dương Chấn.
Bây giờ bà ta mới hiểu được, Dương Chấn vẫn đang giúp bà ta xả giận, sau chuyện ngày hôm nay, sau này còn ai dám sỉ nhục bà ta nữa?
Diệp Mạn kích động trong lòng, cũng rất cảm động, càng nhìn Dương Chấn càng thấy hài lòng, đây mới là con rể của bà ta chứ.
“Diệp gia chủ, thật xin lỗi, miệng tôi hèn hạ, không nên nói bậy nói bạ như vậy, nhiều lần sỉ nhục bà là tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa.”
Lâm Thiên Trạch lập tức hướng về phía Diệp Mạn, vừa nói xin lỗi vừa giơ tay ra tát mạnh vào mặt mình.