CHƯƠNG : TÔI KHÔNG THOẢI MÁI
Tuy Tống Hoa Nghĩa không thoải mái trong lòng, nhưng nghĩ đến thân phận của Dương Chấn, anh ta buộc phải đè nén cơn giận xuống.
“Hồng Liên, vị này là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Chấn, cậu Dương.”
Dương Chấn giới thiệu thân phận của Dương Chấn cho em giá mình trước.
Sau đó, lại cười nói với Dương Chấn: “Anh Dương, đây là em gái của tôi, Tống Hồng Liên, anh cứ gọi con bé Hồng Liên là được.”
“Hừ! Một tên không biết tự lượng sức mình, không có tư cách gọi em là Hồng Liên.” Tống Hồng Liên không vui nói.
Cô ta đã tốn rất nhiều công sức mới mời được A Đạt đến tham gia cuộc thi, kết quả Dương Chấn lại phán thẳng một câu bọn họ xem thường cường giả tham gia thi quá rồi.”
Không phải đang nói A Đạt không đủ tư cách để lên võ đài sao?
Tống Hoa Nghĩa vội nói: “Hồng Liên, không được vô lễ với anh Dương!”
Tuy Dương Chấn không đồng ý giúp anh ta ra trận, nhưng anh ta cũng không muố xảy ra xung đột với Dương Chấn.
Anh ta đã cho người điều tra thân phận của Dương Chấn, điều khiến anh ta kinh ngạc là, người bạn trong quân đội của anh ta kia lại nói với anh ta, hồ sơ của Dương Chấn chỉ có ba chữ cái tiếng Anh: “SSS!”
Bạn của anh ta nói với anh ta, loại hồ sơ mà chỉ có SSS này, hoặc là người vô cùng hiểm ác, hoặc là nhân vật lớn lập được công lớn trong quân đội.
Nhưng bất kể là loại nào thì nhà họ Tống cũng đều không thể đắc tội được.
Bạn anh ta nói với anh ta, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng đắc tội với loại người này.
Cũng chính vì như vậy nên anh ta mới nhờ Dương Chấn ra mặt giúp đỡ.
“Anh, anh ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, lại còn không hiểu võ đạo, có tư cách gì để anh gọi một tiếng anh chứ?”
Tống Hồng Liên rất không vui, lúc nhìn Dương Chấn, ánh mắt chỉ toàn là sự bất mãn.
Tống Hoa Nghĩa nhướng mày, hét lên: “Im miệng!”
“Em còn dám sỉ nhục cậu Dương nữa thì cút về cho anh!”
“Xin lỗi cậu Dương!”
Tống Hoa Nghĩa thật sự tức giận rồi, cũng rất sợ hãi, sợ em gái của mình sẽ đắc tội với Dương Chấn.
Ánh mắt Tống Hồng Liên hiện lên vẻ không thể tin nổi, như không thể ngờ tới, người anh trai trước nay vô cùng yêu thương nay lại trách mắng mình, còn bắt cô ta xin lỗi.
“Xin lỗi!”
Tống Hồng Liên nhìn thấy sự giận dữ trong mắt Tống Hoa Nghĩa, cuối cùng cũng thỏa hiệp, trừng mắt nhìn Dương Chấn, giống như Dương Chấn đang có lỗi với cô ta vậy.
Tuy là xin lỗi nhưng một chút ý hối lỗi cũng không có, mà lại càng căm hận Dương Chấn hơn.
Dương Chấn có chút cạn lời, anh chỉ nói thật mà thôi, không ngờ lại chọc giận cô gái này.
Bây giờ cường giả tham gia cuộc thi chỉ có thể miễn cưỡng được xem là cao thủ, nhưng cường giả thật sự vẫn chưa hề ra tay.
Dương Chấn thân là người canh giữ ở biên giới phía Bắc, thần thoại bất bại trong quân đội, sao có thể không nhìn ra được thực lực yếu mạnh của một người chứ?
Anh không hề cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người A Đạt, cho dù là bây giờ có lên võ đài cũng chỉ có thể miễn cưỡng giành thắng lợi.
Muốn giành được top ba là hoàn toàn không thể nào.
“Cậu Nghĩa, tôi cảm thấy cô Hồng Liên không nói sai gì cả.”
Đúng lúc này, A Đạt đột nhiên lên tiếng: “Một người không hiểu võ đạo, có tư cách gì để bình luận về cuộc thi võ đạo trên võ đài chứ?”
Tống Hoa Nghĩa không tiện đắc tội A Đạt, nhưng càng không muốn đắc tội với Dương Chấn, chỉ có thể cười trừ: “Anh Đạt đừng tức giận, bạn tôi không có ác ý.”
Nghe Tống Hoa Nghĩa nói như vậy, A Đạt cũng không tiện làm khó Dương Chấn, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Chấn nói: “Đợi lát nữa, tôi sẽ dùng thực lực vả mặt anh.”
Dương Chấn bất lực cười: “Vậy tôi sẽ đợi anh vả mặt tôi.”
“Hừ!”
Tống Hồng Liên tức giận nói: “Không biết lượng sức mình!”
Thấy Tống Hoa Nghĩa nhướng mày, cô ta vội im miệng lại.
“Anh Dương, em gái tôi là vậy đó, tính tình không tốt, anh đừng tính toán với nó.”
Tống Hoa Nghĩa có chút không yên tâm, vội giải thích với Dương Chấn.
Dương Chấn mỉm cười lắc đầu: “Không sao cả!”
Tống Hồng Liên nhìn có vẻ cũng mới hai ba, hai tư tuổi, chắc là cũng mới tốt nghiệp đại học, dáng người rất cao ráo, ngũ quan cũng vô cùng tinh tế, là một người đẹp điển hình.
Những cô gái như này, trước nay được đàn ông theo đuổi nuông chiều quen rồi, lại còn xuất thân nhà giàu, đương nhiên là rất kiêu ngạo.
Dương Chấn đương nhiên sẽ không tức giận với cô gái như vậy.
Ai ngờ sự nhận lỗi của Tống Hoa Nghĩa lại khiến Tống Hồng Liên càng căm hận Dương Chấn hơn, nếu ánh mắt có thể khiến người ta bị thương, vậy Dương Chấn đã thương tích đầy mình từ lâu rồi.
“Người của Tống Hoa Đông!”
Đúng lúc này, sắc mặt Tống Hoa Nghĩa đột nhiên trầm trọng nhìn về phía võ đài nói.
Tống Hồng Liên nghe vậy, cũng trở nên vô cùng lo lắng, nói với A Đạt ở bên cạnh: “A Đạt, người đàn ông đầu trọc vừa lên võ đài ban nãy là một trong những đối thủ đêm nay của anh, anh nhìn cho kĩ nhé.”
“Được!”
A Đạt cũng không dám sơ ý, ánh mắt hướng về võ đài.
Chớp mắt, lần thi đấu lần này đã bắt đầu rồi.
Người của Tống Hoa Đông là một tên đầu trọc, người còn lại có một vết sẹo trên mặt.
Bất kể là tên đầu trọc hay tên mặt sẹo đều không mặc đồ nửa thân trên, cơ thể vạm vỡ, nhìn có vẻ rất sung sức, cơ bắp cuồn cuộn, rất có sức kích thích thị giác.
Giây phút cuộc thi bắt đầu, tên đầu trọc xông về phía tên mặt sẹo trước, tốc độ vô cùng kinh người.
Mọi người chỉ cảm thấy như bị hoa mắt, tên đầu trọc đã xông đến trước mặt tên mật sẹo, đấm một quyền qua đó.
Tên mặt sẹo nhếch môi tạo thành nụ cười khẩy, chân anh ta khẽ động, nắm đấm của tên đầu trọc gần như lướt qua mái tóc của tên mặt sẹo.
Cùng lúc đó, cùi chỏ của tên mặt sẹo hướng về tên đầu trọc.
Tên đầu trọc vô cùng nhanh nhẹn, dường như đã phán đoán được, giây phút cùi chỏ rơi xuống, anh ta giẫm mạnh chân xuống đất, cơ thể lướt nhanh như tia chớp.
Cú tấn công của tên mặt sẹo rơi vào khoảng không.
Không khí toàn hội trường đã bùng nổ vào khoảnh khắc đó.
Trong phút chốc, cả hai đều thể hiện sát chiêu của riêng mình, nhưng không ngờ chẳng ai tấn công được ai.
Cho dù là Dương Chấn cũng không thể không thừa nhận, hai người trên võ đài biểu hiện vô cùng chói mắt, động tác nhanh nhẹn, đúng là sát thủ trời sinh.
Không hổ là cuộc thi tập hợp các cường giả đỉnh cao, quả nhiên là nhân tài ẩn dật.
Dương Chấn lại càng thêm tò mò với chủ nhân đứng sau club Hoàng Kim này.
Có thể xây dựng một club Hoàng Kim như vậy dưới trướng của tám gia tộc lớn, còn có thể thu hút được các tập đoàn tài chính trên khắp thế giới đến, thế lực mạnh đến nhường nào chứ?
“Mạnh thật đó!”
Tống Hồng Liên kinh ngạc ngơ ngác, tuy cô ta không hiểu về võ đạo, nhưng biểu hiện của hai người trên võ đài đã nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa cũng vô cùng trầm trọng, sự biểu hiện của tên đầu trọc càng chói mắt, thì càng bất lợi cho hoàn cảnh của anh ta.
“Cậu Nghĩa và cô Hồng Liên cứ yên tâm đi, hai người trên võ đài chỉ được cái động tác nhanh nhẹn mà thôi, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ chỉ có một đường thất bại!”
A Đạt như rất hài lòng với sức mạnh của mình, gương mặt kiêu ngạo nói.
Nghe A Đạt nói như vậy, sự lo lắng trên gương mặt Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên mới giảm bớt đôi chút.
“A Đạt, tôi tin anh, anh nhất định có thể giúp chúng tôi đánh bại cường giả của hai chi kia phái tới!” Tống Hồng Liên cổ vũ nói.
Dương Chấn chỉ cảm thấy có chút nực cười, bất lực lắc đầu.
A Đạt chỉ nhìn thấy tốc độ của hai người trên võ đài rất nhanh, thì sao biết được sức mạnh của đối phương sẽ yếu hơn anh ta chứ?
Chỉ nhìn từ tốc độ bạo phát của hai người họ ban nãy, không chỉ vì sự nhanh nhẹn của cơ thể, mà nhiều hơn nữa còn do lực công phá đột ngột.
Nếu như không có sức mạnh lớn mạnh thì sao có thể sở hữu lực công phá mạnh đến vậy chứ?
A Đạt không chỉ tầm nhìn nông cạn, mà còn là một người ngông cuồng tự đại, tự tin mù quáng.
“Anh cười cái gì?”
Dương Chấn chỉ khẽ cười lắc lắc đầu, không ngờ lại bị Tống Hồng Liên nhìn thấy, cô ta lập tức không vui chất vấn.
Lần này, sắc mặt Tống Hoa Nghĩa cũng có chút không vui, không hề ngăn cản Tống Hồng Liên chất vấn.
A Đạt cũng lạnh lùng nhìn Dương Chấn nói: “Nếu như anh không nói nguyên nhân thì đừng trách tôi không khách khí!”
Dương Chấn khinh thường nhìn A Đạt, rồi lập tức nói: “Cường giả thật sự không phải chỉ nói suông mà thành đâu, anh so với hai người trên võ đài kia hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.”
Nếu đối phương đã không khách khí, đương nhiên anh cũng không nhẹ lời rồi.
Nhưng lời anh nói cũng là sự thật.
Tuy chưa thấy A Đạt ra tay, nhưng chỉ từ hơi thở trên người A Đạt, anh đã có thể cảm nhận được khoảng cách giữa anh ta và hai người trên võ đài rồi.
Nói một lời không khách khí thì, nếu đổi tên mặt sẹo trên võ đài thành A Đạt, e là chỉ mới lần tấn công đầu tiên, A Đạt đã bị đánh bay xuống võ đài rồi.
Lời của Dương Chấn đã hoàn toàn chọc giận A Đạt.
“Anh muốn chết à!”
A Đạt giận dữ trừng mắt nhìn Dương Chấn, muốn ra tay.
Tuy Tống Hoa Nghĩa có chút bất mãn với Dương Chấn, nhưng cũng không dám để Dương Chấn bị A Đạt đánh gây ra thương tích, dù sao thân phận thật sự của Dương Chấn anh ta vẫn chưa thể làm rõ.
“A Đạt, cho tôi chút mặt mũi!” Tống Hoa Nghĩa vội tiến tới, cản A Đạt lại.
“Nếu không nhờ cậu Nghĩa, chỉ riêng lời anh nói lúc nãy đã đủ anh chết vài lần rồi!” A Đạt lạnh lùng nói.
Tống Hồng Liên cũng vô cùng không khách khí nói: “Ban nãy có một lời nói của anh tôi rất tán thành, cường giả thật sự không phải chỉ nói suông mà thành, nếu anh đã nói như vậy, sao không lên võ đài thi đấu đi?”
“Anh tôi coi anh là anh em, anh không giúp anh ấy cũng thôi đi, tại sao còn nói mấy lời chế giễu như vậy?”
“Anh hoàn toàn không biết, một khi chúng tôi thất bại lần này sẽ phải đối diện với những điều gì!”
Nói xong, ánh mắt Tống Hồng Liên lập tức ửng đỏ, nước mắt rơi xuống.
Dương Chấn cũng không ngờ, mấy lời nói của mình lại khiến Tống Hồng Liên bật khóc.
Nhìn cô gái mặt chảy đầy nước mắt này, anh đột nhiên có chút không nhẫn tâm.
“Xin lỗi!”
Dương Chấn nhìn Tống Hồng Liên, gương mặt chân thành, lên tiếng xin lỗi.
Lời xin lỗi này của anh khiến Tống Hoa Nghĩa kinh ngạc đến ngơ ra.
Tống Hồng Liên lau nước mắt, lạnh nhạt nhìn Dương Chấn, giận dữ nói: “Tôi không đồng ý.”
Sắc mặt Dương Chấn khổ sở.
Đúng lúc này, trên võ đài, cảnh tượng thay đổi.
Chỉ thấy hai người ban nãy mới chỉ thăm dò lẫn nhau, lại đột nhiên bạo phát hoàn toàn.
Tên mặt sẹo xông về phía trước, vung nắm đấm ra, đấm trúng ngực của tên đầu trọc.
Nhưng giây phút tên mặt sẹo đấm trúng ngực của tên đầu trọc, nắm đấm của tên đầu trọc cũng rơi vào ngực tên mặt sẹo.
Hai tiếng va chạm nặng nề gần như vang lên cùng lúc.
Giây tiếp theo, hai cơ thể vạm vỡ liên tiếp lùi về phía sau.
Tên đầu trọc lùi về sau ba bước, tên mặt sẹo lùi về sau năm bước, hơn nữa là tên mặt sẹo chủ động xông tới vung nắm đấm qua.
Nhìn qua đây thì đã thấy rõ cao thấp.
Tên đầu trọc rõ ràng là càng thắng thế hơn.
Lúc này sắc mặt Tống Hoa Nghĩa trở nên vô cùng nặng nề, một khi tên đầu trọc chiến thắng, vậy chứng tỏ đối thủ của anh ta lại thắng thêm một ván thi nữa rồi.
Đối với anh ta mà nói, đây là một tin vô cùng không tốt.
Gương mặt A Đạt cuối cùng cũng xuất hiện sự kinh ngạc, sức mạnh ban nãy mà hai người kia bạo phát khiến anh ta cảm thấy một sự uy hiếp rất lớn.
Anh ta gần như xác nhận, nếu cú đấm ban nãy của tên mặt sẹo rơi vào người anh ta, e là anh ta không thể nào tránh đi được.
Mà tên đầu trọc còn mạnh hơn tên mặt sẹo, nếu anh ta đối đầu với tên đầu trọc, e là sẽ chỉ bại trận.
“Không phải chỉ là khiến đối thủ lùi về sau vài bước thôi sao? Ai thắng ai thua, chưa đến cuối cùng, sao mà biết được?”
Tống Hồng Liên nói, chỉ là giọng nói không hề tự tin chút nào.
“Bụng tôi chợt có chút không thoải mái, tôi đi vệ sinh chút đã.”
A Đạt đột nhiên ôm bụng, dáng vẻ đau khổ, không đợi Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên lên tiếng, anh ta đã chạy mất rồi.