CHƯƠNG : GIAO RA ĐÂY
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Dương Chấn ngồi trong xe, vẫn không có ý định rời đi.
Mã Tuân ngồi ở ghế lái, mắt luôn nhìn chằm chằm vào cửa câu lạc bộ Hoàng Kim.
“Ra rồi!”
Dương Chấn ngồi ở hàng ghế sau, luôn nhắm mắt, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn ra ngoài nói.
Anh vừa nói xong, hai bóng người một già một trẻ bước ra.
Mã Tuân vừa định xuống xe, đã bị Dương Chấn cản lại: “Chờ trước đã!”
Hai người bước ra khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim chính là Vũ Văn Bân và ông Đường.
Ông Đường rất cảnh giác, mới vừa bước ra câu lạc bộ, lập tức quan sát tình huống xung quanh.
Ông hoàn toàn không biết rốt cuộc Dương Chấn có ở đây hay không, nhưng luôn có dự cảm xấu.
“Ông Đường, chắc tên kia đã đi rồi đúng không?” Vũ Văn Bân cũng lo lắng, rụt rè hỏi.
Ông Đường nói: “Có lẽ thế!”
Hai người lập tức leo lên một chiếc Bentley mỳ đen.
“Đuổi theo!” Dương Chấn ra lệnh.
Mã Tuân lập tức khởi động xe, theo đuổi với khoảng cách không xa không gần.
Ông Đường ngồi trong Bentley vẫn luôn cảm giác không yên lòng, mí mắt giật liên tục, cứ có cảm giác sắp có chuyện.
Vũ Văn Bân lại không có cảm giác này, cho rằng đã chạy trốn được ngay dưới sự kiểm soát của Dương Chấn, cười mỉa nói: “Dương Chấn, anh cũng chỉ được cái miệng mà thôi, muốn bắt được tôi, anh còn non lắm!”
Ông Đường lẳng lặng nhíu mày, cứ có cảm giác Vũ Văn Bân quá ngông cuồng, nếu Vũ Văn Bân không thể thay đổi tính tình, chỉ sợ rất khó có thể đối đầu với Dương Chấn.
Càng đừng nói đến vương vị của nhà họ Tào.
Bây giờ đúng là giờ cao điểm vào buổi tối, trên đường có rất nhiều xe, tốc độ xe cũng rất chậm, ông Đường hoàn toàn không nhận ra, cách đó không gần không xa, một chiếc Phaeton màu đen luôn theo sát phía ssau.
Nửa tiếng sau, Bentley quẹo cua, Phaeton cũng bám sát theo.
Lúc này, cuối cùng ông Đường cũng phát hiện ra chiếc Phaeton phía sau Bentley, lập tức nghiêm túc nói: “Cậu đúng là âm hồn không tan mà!”
“Ai?”
“Ai âm hồn không tan chứ?”
Vũ Văn Bân nghe ông Đường nói, dựng hết lông tơ lên.
“Dương Chấn!” Ông Đường thành thật nói.
“Cái gì?”
“Anh ta đến?”
“Anh ta ở đâu?”
Vũ Văn Bân nghe đến tên Dương Chấn, hoàn toàn hoảng sợ, sợ hãi lo lắng hỏi.
“Im lặng!”
Ông Đường gầm lên, cắn răng nói: “Đừng quên, cậu là người muốn thừa kế vương vị nhà họ Tào, chẳng qua chỉ là một thanh niên có chút sức mạnh mà thôi, lại dọa cậu sợ đến mức này sao?”
Nghe vậy, lúc này Vũ Văn Bân mới vội vàng ngậm miệng lại, nhưng Dương Chấn đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho anh từ lâu, lúc này trên mặt vẫn đầy vẻ sợ hãi.
“Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng! Không thể nào cản chúng ta lại được!”
Ông Đường híp mắt, vừa nói xong, ông lập tức gọi điện thoại: “Đường Đạo Hương Nam, cản lại chiếc Phaeton chạy phía sau chúng ta!”
Nói xong, ông cúp máy.
“Ông Đường, ông gọi điện thoại cho ai vậy?” Vũ Văn Bân hỏi.
“Tổ chức sát thủ đứng hàng thứ ba trên thế giới, sát thủ Bá Phỉ Tư!” Ông Đường thành thật đáp Nghe thấy hai chữ Bá Phỉ Tư, Vũ Văn Bân vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ ông Đường còn có thể liên lạc được với sát thủ Bá Phỉ Tư nữa.”
“Nghe đồn sát thủ Bá Phỉ Tư không nhận đơn ở Cửu Châu, không ngờ ông có thể mời được bọn họ ra ta.”
“Cho dù Dương Chấn có thực lực mạnh hơn nữa, gặp được sát thủ Bá Phỉ Tư thì cũng chỉ có đường chết!”
Cuối cùng Vũ Văn Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trên mặt ông Đường lại không có chút nhẹ nhàng nào, ngược lại càng nặng nề hơn.
“Anh Chấn, bọn họ phát hiện chúng ta rồi!”
Trong chiếc Phaeton phía sau Bentley, Mã Tuân đang lái xe đột nhiên nói.
“Tông vào nó đi!” Dương Chấn ra lệnh.
“Vâng!”
Mã Tuân đột nhiên đạp mạnh chân ga, Phaeton vốn được cải tạo đặc biệt lại, động cơ vang lên tiếng ầm ầm rung trời, tốc độ xe lập tức tăng vọt, điên cuồng xông thẳng vào chiếc Bentley.
“Giảm tốc độ lại!”
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, Dương Chấn lập tức thay đổi sắc mặt, hô to.
“Đùng!”
“Két!”
Gần như ngay lúc Dương Chấn kêu giảm tốc độ, tiếng súng bắn tỉa chói tai cũng vang lên.
Mã Tuân phản ứng rất nhanh, cùng lúc đó đạp phanh gấp, viên đạn bắn lên nắp động cơ.
“Súng bắn tỉa!”
Sắc mặt Mã Tuân vô cùng tồi tệ, cơ thể anh bắt đầu bùng nổ hơi thở cuồng bạo.
“Để tôi lái xe!”
Dương Chấn vội vàng nói.
Từ trước đến giờ, Mã Tuân đều chấp hành mệnh lệnh của Dương Chấn ngay lập tức.
Hai người phối hợp vô cùng hoàn mỹ, gần như chỉ trong nháy mắt, Mã Tuân đã ngồi xuống ghế phụ lái, mà Dương Chấn cũng từ hàng ghế sau leo lên ngồi ở ghế lái.
“Đùng đùng đùng!”
Sau đó, lại vài tiếng súng bắn tỉa vang lên.
Nhưng Dương Chấn đã lái xe, xe liên tục lướt đi trtên đường lớn, tránh né đòn tấn công liên tục của mấy viên đạn một cách hoàn mỹ.
Bentley ở phía trước cũng tăng tốc, chỉ trong vài giây, đã kéo ra một khoảng cách lớn với Phaeton.
Dương Chấn nắm chặt bánh lái, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc Bentley ở phía trước, đạp chân ga hết ga, động cơ kêu ầm ầm, liên tục đuổi theo.
Tiếng súng bắn tỉa vẫn vang lên liên tục, nhưng mỗi khi tiếng súng vang lên, Dương Chấn đều sẽ lái xe tránh đi một cách hoàn mỹ.
“Tên khốn nạn kia đúng là điên thật, lại còn dùng cả súng bắn tỉa!”
Mã Tuân nghiến răng nghiến lợi nọi.
Nước Cửu Châu vốn quản lý súng ống rất nghiêm túc, lần này vậy mà lại xuất hiện súng bắn tỉa, hơn nữa còn không phải chỉ một người, xem ra, đối phương chuẩn bị rất đầy đủ.
Lúc này Dương Chấn hoàn toàn bỏ mặc sự ám sát của tay súng bắn tỉa, chỉ điên cuồng đuổi theo xe của Vũ Văn Bân, “Ông Đường, bọn họ đang đuổi theo, đuổi theo!”
Trong xe Benley, Vũ Văn Bân thấy Phaeton đang liên tục đến gần, lập tức sợ muốn bay màu.
Vốn sau khi nghe ông Đường mời được sát thủ Bá Phỉ Tư đến, anh còn tưởng rằng Dương Chấn chết chắc, nhưng kết quả đối phương chỉ cản được đám Dương Chấn vài giây ngắn ngủi, hoàn toàn không thể làm gì được Dương Chấn cả.
Ông Đường cũng không ngờ, đã chuẩn bị đầy đủ như thế, nhưng vẫn không cản được Dương Chấn.
Tiếng súng bắn tỉa đã biến mất, rõ ràng Dương Chấn đã rời khỏi phạm vi bắn tỉa.
“Ông Đường, ông vẫn còn chiêu khác đúng không?”
Vũ Văn Bân thấy được vẻ nghiêm túc trong mắt ông Đường, lập tức càng căng thẳng hơn, vội đến phát khóc, la hét: “Ông đã nói tôi là người kế thừa vương vị của nhà họ Tào, sao có thể chết ở đây được?”
“Chắc chắn ông vẫn còn có cách đối phó, ông Đường, mau nói cho tôi biết đi!”
Vũ Văn Bân sợ thật rồi, suýt bị Dương Chấn giết chết hai lần liên tiếp, anh biết, nếu anh lại rơi vào tay Dương Chấn một lần nữa thì chỉ còn con đường chết.
“Nếu cậu còn nói thêm chữ nào nữa, tôi lập tức quăng cậu xuống xe!” Ông Đường đột nhiên nói.
Đúng là rất có tác dụng, Vũ Văn Bân lập tức ngậm miệng, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ sợ hãi như cũ.
Ông Đường suy nghĩ sâu xa, thấy Phaeton ở phía sau đã đuổi kịp, ông biết, bây giờ chỉ có đánh một trận mới có thể dẫn Vũ Văn Bân đi được.
“Dừng xe!” Ông Đường đột nhiên nói.
Tài xế lập tức dừng xe, Vũ Văn Bân thấy xe ngừng lại, chỉ cảm thấy tay chân xụi lơ, phần thân dưới lập tức ướt nhẹp, anh lại sợ đến mức đái trong quần.
Ông Đường nhìn Vũ Văn Bân bằng vẻ mặt thất vọng, đột nhiên cảm thấy những gì ông làm thật sự chẳng đáng giá chút nào.
Nhưng vì nguyên nhân nào đó, cho dù ông chết, cũng nhất định không thể để Vũ Văn Bân chết.
“Cậu ở yên trên xe đừng nhúc nhích, có cơ hội, tài xế sẽ dẫn cậu đi.” Cuối cùng, ông Đường nhìn Vũ Văn Bân, sau đó mở cửa xuống xe.
Lúc này, Dương Chấn và Mã Tuân cũng đã ra khỏi xe.
“Giao anh ta ra đây!”
Mặt Dương Chấn không chút thay đổi nhìn ông Đường nói.