CHƯƠNG : KHÔNG CƯỚP, LÀ MUA
Ngay đến cả Trần Hạo và Trần Anh Hào ở phía sau Dương Chấn cũng sợ ngây người, dùng số dư nhà họ Thái để mua lại nhà họ Thái.
Chỉ là nhà họ Thái sẽ bán sao?
“Ngài Dương, ngài thật biết nói đùa.”
Thái Hoàng đang vô cùng tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Ông cho rằng tôi đang đùa giỡn với ông ư?”
Dương Chấn cười hỏi, không đợi Thái Hoàng trả lời, anh lập tức hỏi ngược lại: “Ông có tư cách để tôi nói đùa sao?”
Nụ cười trên mặt Thái Hoàng lập tức đông cứng, ông ta vốn dĩ còn ôm ấp một tia hi vọng.
Nhưng ngay lúc này, ông ta đã biết, Dương Chấn hoàn toàn không thật lòng muốn nói chuyện với ông ta, mà mục đích thật sự chính là muốn cả nhà họ Thái.
“Ba, hắn ta đang bắt nạt người quá đáng!” Thái Hữu Vi quát khẽ.
Thái Văn nằm trên băng ca cũng vô cùng hối hận, nói trắng ra tất cả mọi chuyện nhà họ Thái gặp phải hôm nay, mặc dù là do Thái Quang cầm đầu nhưng anh ta cũng là đồng lõa.
Là anh cả, là người thừa kế đời thứ ba nhà họ Thái, anh ta lại có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn nên mới đắc tội với Dương Chấn.
Hôm nay ngay đến cả ông nội mình cũng phải khom lưng uốn gối, đứng trước mặt một người thanh niên hơn hai mươi tuổi để xin lỗi, ra sức giành lấy một tia hi vọng mong manh cho nhà họ Thái.
“Ngài Dương, mọi chuyện hôm nay đều trách tôi, nếu không phải tôi dung túng cho em trai mình thì chúng tôi cũng không đắc tội với ngài.”
Thái Văn cắn răng nói: “Em trai tôi đã phải trả giá bằng mạng sống của mình, xin ngài Dương giơ cao đánh khẽ, nếu vẫn không thể bỏ qua cho nhà họ Thái thì có thể giết chết tôi.”
“Tiểu Văn!”
Thái Hữu Vi đỏ mắt tức giận gào lên.
Ông ta chỉ có hai người con trai là Thái Văn và Thái Quang, Thái Quang đã chết, nếu Thái Văn cũng chết thì sau này ông ta thật sự không còn người nối dõi.
Không chỉ như vậy, hiện giờ Thái Văn vẫn là người kế thừa đời thứ ba duy nhất của nhà họ Thái, nếu Thái Văn chết, đồng nghĩa với việc đời thứ ba nhà họ Thái không còn người nối dõi.
“Ba, chúng ta liều mạng với họ đi!” Thái Hữu Vi tức giận gào lên.
“Câm miệng!”
Thái Hoàng phẫn nộ thét lên một tiếng, Thái Hữu Vi trưng ra vẻ mặt không cam tâm, nhưng vẫn phải ngậm miệng lại.
Dương Chấn không cảm xúc ngồi ở vị trí người làm chủ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thái Hoàng.
“Ba mươi nghìn tỷ!”
Thái Hoàng cắn răng nói: “Tôi cho cậu ba mươi nghìn tỷ, chúng ta bắt tay giảng hòa!”
Dương Chấn cười: “Ông cho rằng, tôi thiếu ba mươi nghìn tỷ đó sao?”
“Cho dù như thế nào, tổng khối tài sản của nhà họ Thái cũng phải ba trăm nghìn tỷ, cậu muốn dùng ba mươi nghìn tỷ để mua lại nhà họ Thái, điều này là không thể!” Thái Hoàng lập tức nói.
“Khối tài sản của nhà họ Thái lên tới ba trăm nghìn tỷ, nhưng điều này chỉ xảy ra khi nhà họ Thái được bảo toàn. Nếu nhà họ Thái bị hủy diệt, đừng nói là ba mươi nghìn tỷ, ngược lại tôi có thể khiến ông phải mang nợ ba mươi nghìn tỷ, ông tin không?”
Dương Chấn lạnh lùng cười, hỏi.
Sắc mặt lúc này của Thái Hoàng rất khó coi, ông ta biết những lời Dương Chấn nói đều là thật.
Một người trẻ tuổi trong mười phút có thể điều động một nghìn người mạnh đến, tuyệt đối là người có bối cảnh không tầm thường. Thậm chí ông ta còn nghi ngờ, Dương Chấn chính là người của gia tộc họ Hoàng và gia tộc họ Vương.
Nếu đúng như vậy, Dương Chấn quả thật có thể khiến nhà họ Thái mắc nợ ba mươi nghìn tỷ.
“Như vậy xem ra, ngài Dương đã quyết định muốn dùng ba mươi nghìn tỷ để mua lại cả nhà họ Thái?” Thái Hoàng nói.
Mã Tuân không nhịn được chen lời: “Ông già kia, ba mươi nghìn tỷ đủ để nhà họ Thái các người sống yên ổn, sung sướng mấy đời rồi. Tôi khuyên ông vẫn nên thấy tốt thì nhận đi, nếu không ngay đến cả ba mươi nghìn tỷ cũng không có đâu, đến lúc đấy ông hối hận cũng không kịp.”
Về phần Trần Hạo và Trần Anh Hào, họ hoàn toàn không dám nói chen vào, nộ dung cuộc đàm phán giữa Dương Chấn và Thái Hoàng quả thật quá đáng sợ, họ căn bản không có tư cách tham gia vào.
Thái Hoàng đột nhiên bật cười: “Cậu chắc chắn rằng có thể dễ dàng lấy được nhà họ Thái?”
“Chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?” Dương Chấn hỏi.
Thái Hoàng lắc đầu: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, ngược lại tôi muốn xem xem cậu sẽ hủy diệt nhà họ Thái tôi như thế nào!”
“Hủy diệt thì tiếc lắm! Cái tôi muốn là cả nhà họ Thái kìa!”
Dương Chấn vừa dứt lời, một tiếng “Rầm” vang lên, cửa phòng bao bị đẩy mạnh ra, một bóng người trung niên đang chắp tay sau lưng, chậm rãi sải bước đi vào.
Nhìn thấy người đến, Trần Hạo và Trần Anh Hào bị dọa sợ ngây người, cả hai theo bản năng trốn phía sau Dương Chấn.
Ngay đến cả Mã Tuân khi nhìn thấy người đến, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, anh ta lập tức nhổm người dậy, đi đến đứng bên cạnh Dương Chấn, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Tứ gia! Ngài cuối cùng cũng đến rồi!” Thái Hoàng nhìn thấy người đến, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Trong cả phòng bao chỉ có mình Dương Chấn là vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra bất ngờ bởi sự có mặt của đối phương.
Bởi vì ban nãy, anh đã cảm nhận được đối phương đã đến, chỉ là bây giờ mới xuất hiện.
“Tên nhóc, khẩu khí lớn thật đấy, ngay đến cả gia tộc được hiệp hội võ thuật bồi dưỡng mà cũng dám chiếm đoạt!”
Người trung niên đó lạnh lùng quát lớn.
Thái Hoàng gọi đối phương là Tứ gia, còn đối phương lại nói nhà họ Thái là gia tộc được hiệp hội võ thuật bồi dưỡng, như vậy có thể thấy thân phận của đối phương đã được tiết lộ.
Người xếp thứ tư trong hiệp hội võ thuật, Tổng đà chủ khu vực Cửu Châu, thực lực của người đó chỉ xếp sau Đà chủ Kim Cương.
Trần Hạo và Trần Anh Hào đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của hiệp hội võ thuật, lúc này họ cũng đã đoán ra thân phận của đối phương, ngay sau đó cả hai mặt cắt không còn một giọt máu.
Hiệp hội võ thuật chính là sự tồn tại còn đáng sợ hơn nhiều so với Yên Đô Bát Môn. Trong đó người mạnh về võ thuật có rất nhiều, cho dù Yên Đô Bát Môn liên hợp lại với nhau thì cũng không phải là đối thủ của hiệp hội võ thuật.
Mà người trung niên trước mặt này lại xếp thứ tư trong hiệp hội, ông ta tên là Lý Kình.
“Hóa ra hiệp hội võ thuật đứng sau chống lưng cho nhà họ Thái, chẳng trách làm việc gì cũng ngông cuồng như vậy.” Dương Chấn lên tiếng, nói.
Lý Kình vốn cho rằng, sau khi nghe thấy danh hiệu hiệp hội võ thuật, Dương Chấn sẽ lập tức quỳ gối xin tha. Thế nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên chính là Dương Chấn không những không sợ hãi, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Từ trên người Dương Chấn, Lý Kình không cảm nhận được bất cứ hơi thở võ thuật nào, loại tình huống như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là Dương Chấn quá yếu, hoàn toàn là một tay gà mơ, hoặc là thực lực của Dương Chấn vượt xa ông ta.
So sánh mà nói, ông ta tin vào khả năng thứ hai hơn.
Dù sao ông ta cũng đã hao tốn mấy chục năm để có được thành công như ngày hôm nay, hơn nữa vẫn là dưới tình huống đạt được rất nhiều cơ hội tốt như thế này.
Dương Chấn xem ra cũng chỉ là một chàng trai trẻ mới hai sáu, hai bảy tuổi, cho dù có bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ thì thực lực cũng không thể vượt xa ông ta được.
Ông ta không hề cảm nhận được bất cứ sự uy hiếp nào từ trên người Dương Chấn, ngược lại ông ta lại cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người Mã Tuân, điều này càng khiến ông ta kinh ngạc hơn.
Bởi vì Mã Tuân nhìn có vẻ còn trẻ hơn Dương Chấn, nhưng hơi thở trên người lại rất mạnh. Nhìn về phía Cửu Châu, một người trẻ mà lại có thực lực như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta được gặp.
“Cậu nhóc, chuyện này bỏ qua đi, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Lý Kình đột nhiên nhìn Dương Chấn, nói.
Có một người trẻ tuổi, mạnh mẽ nhưng không yếu hơn ông ta là mấy làm vệ sỹ, có thể thấy bối cảnh của đối phương tuyệt đối rất mạnh.
Lý Kình cũng không dám đắc tội, trừ khi có thể tiêu diệt tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay.
Nếu không, đắc tội với một gia tộc giàu có, đây hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
“Nếu tôi không bằng lòng thì sao?” Dương Chấn híp mắt, hỏi.
“Cậu không bằng lòng thì thế nào?”
Lý Kình lạnh lùng lên tiếng: “Nhà họ Thái là gia tộc được hiệp hội võ thuật bồi dưỡng, chẳng lẽ cậu còn muốn cướp lấy nhà họ Thái từ trong tay hiệp hội võ thuật ư?”
“Không phải là cướp, mà là mua!” Dương Chấn nói.
Lý Kình không nói thêm nữa, ông ta hơi nheo mắt lại, người thanh niên trước mặt dường như không hề sợ hiệp hội võ thuật.
Hai ba con Trần Hạo và Trần Anh Hào trốn phía sau Dương Chấn, không dám thở mạnh.
Ngược lại, ba ông cháu nhà họ Thái lại rất mong đợi, có Lý Kình ở đây, họ gần như đã nắm chắc phần thắng trong tay.