Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Hạ Hà cảm thấy cả thế giới dường như biến mất, chỉ còn lại cô ta và Dương Thanh.
Thậm chí cô ta đã quên lúc này cô ta đang trần như nhộng.
Nhưng Dương Thanh không hề thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ của Hạ Hà, trong mắt anh chỉ có sự lo lắng và quan tâm.
Nhưng đó chỉ là sự quan tâm và lo lắng dành cho bạn bè.
Nhưng trong mắt Hạ Hà sự quan tâm đó chính là sự yêu mến Dương Thanh đối với cô ta.
"Cô không sao chứ?"
Hạ Hà vẫn chưa cảm nhận hết sự ấm áp từ vòng tay của Dương Thanh thì phát hiện vòng ôm ấm áp kia đột nhiên biến mất.
Cô ta cảm thấy hụt hẫng.
"Tôi không sao, chỉ là đầu gối bị thương nên hơi đau".
Hạ Hà cúi đầu nhìn xuống đầu gối đang chảy máu của mình.
Ánh mắt của Dương Thanh dời xuống phía dưới, khi tầm nhìn lướt qua không ít phong cảnh quyến rũ thì anh mới nhớ ra mình đang ở trong phòng tắm với Hạ Hà.
"Tôi đi ra ngoài trước".
Dương Thanh vội vã quay đầu sang hướng khác, sau đó quay người đi ra ngoài
"Dương Thanh..."
Hạ Hà kêu lên, chỉ là khi vừa thốt lên tên Dương Thanh cô ta bỗng phát hiện cả người mát lạnh, lúc này mới sực tỉnh.
Mãi đến lúc này cô ta mới phát hiện lúc nãy cô ta đã để lộ cả cơ thể trước mặt Dương Thanh, gương mặt chợt đỏ lựng.
Cô ta vốn muốn gọi Dương Thanh dìu cô về giường, nhưng dáng vẻ của cô ta lúc này không tiện lắm.
Sau khi bình tĩnh lại, ngay cả Hạ Hà cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Cô ta bị Dương Thanh nhìn thấy hết thân thể, chẳng những không thấy chán ghét, mà ngược lại còn chờ mong sẽ xảy ra chuyện gì đó với anh.
"Mình đang suy nghĩ bậy bạ gì thế này?"
Một lúc sau Hạ Hà mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô đơn nói: "Anh ấy đã kết hôn, còn có một cô gái rất đáng yêu. Mình không nên quấy rầy hạnh phúc của bọn họ".
Sau khi ra khỏi phòng tắm, trêи mặt Dương Thanh nóng như lửa đốt, anh từng tuổi này rồi mà chỉ có một người phụ nữ là Tần Thanh Tâm.
Hơn nữa anh và Tần Thanh Tâm rất yêu thương nhau, chưa từng nghĩ đến việc dây dưa với những người phụ nữ khác.
Chỉ là cảnh tượng trong phòng tắm vừa rồi cứ thiêu đốt tâm trí anh, càng muốn quên lại càng thấy nhớ, thậm chí còn nhớ rất rõ ràng.
"Đồ vô lại! Mình đúng là một tên khốn!"
Dương Thanh bỗng tát mình một bạt tai nói: "Tiêu Tiêu còn đang khóc lóc đợi mình ở nhà, thế mà mình lại suy nghĩ bậy bạ như vậy".
Dù biết anh giúp đỡ Hạ Hà chỉ là hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
Hạ Hà ở phòng tắm hơn mười phút mới khập khiễng đi ra.
Lúc này cô ta đã mặc xong quần áo.
Thấy dáng vẻ vẫn còn đau đớn của Hạ Hà, Dương Thanh càng áy náy hơn.
Không chỉ đối với vợ con mà còn với cả Hạ Hà.
Hai đầu gối Hạ Hà bị thương rách da, mà anh còn dám suy nghĩ bậy bạ với cô ta, đúng là không bằng cầm thú mà.
"Tôi dẫn cô đi bệnh viện nhé?"
Thế nhưng trong lòng cô ta ngập tràn chờ mong, hy vọng Dương Thanh sẽ ở lại giúp cô ta thoa thuốc, sau đó chờ cô ta ngủ rồi anh hãy rời đi.
Nhưng cô ta đã thất vọng.
Dương Thanh vốn đang lo lắng cho Tiêu Tiêu, việc xảy ra ngoài ý muốn trong phòng tắm lúc nãy khiến anh cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục ở lại trong phòng Hạ Hà.
"Vậy tôi đi trước đây!"
Chiếc Phaeton đã được tân trang như tia chớp đen rít gào trong đêm, chạy như bay về phía dinh thự Vân Phong.
Dương Thanh chỉ lo tập trung lái xe về nhà, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị người khác theo dõi từ lâu.
- ---------------------------