Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tiếng sau, Dương Thanh lái xe tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu.
Hiện giờ Thành Cửu Châu là dự án lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh. Mấy ngày trước bị người của Tiết Nguyên Cát tới quấy phá, rất nhiều tòa nhà phải đập đi xây lại.
“Thì ra Thành Cửu Châu cũng là sản nghiệp của sư phụ!”
Quan Duyệt vừa xuống xe đã kinh ngạc thốt lên.
Dương Thanh không thèm để ý, đi thẳng vào trong công trường. Quan Duyệt lập tức đi theo.
Cô ta không hề cảm thấy xấu hổ, nói gì Dương Thanh cũng không đáp, cô ta vẫn tự nói một mình.
“Chủ tịch tới rồi à?”
Sau khi vào công trường, anh nhanh chóng tìm được Lạc Bân.
Dương Thanh gật đầu hỏi: “Công trường đã phục hồi lại bình thường chưa?”
Lạc Bân gật đầu, vui vẻ nói: “Hiện giờ đều đã khôi phục bình thường. Tôi cứ nghĩ lần này chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn, nhưng chuyện lần này lại trở thành một cái quảng cáo miễn phí cho Thành Cửu Châu”.
“Cậu nhìn kìa, đằng trước mấy tòa nhà đã xây xong có rất nhiều streamer đang livestream. Bây giờ có vô số người nổi tiếng trêи mạng làm video về Thành Cửu Châu”.
Dương Thanh cũng không ngờ Tiết Nguyên Cát muốn phát hủy Thành Cửu Châu, kết quả lại giúp dự án này nổi tiếng.
Thành Cửu Châu vốn là một tòa thành thương mại đặc biệt kết hợp hai loại phong cách cổ điển và hiện đại, rất dễ trở thành nơi yêu thích của các streamer nổi tiếng.
“Mấy ngày này đã có người tìm tới muốn mua cửa hàng củaThành Cửu Châu, thậm chí còn muốn treo quảng cáo của bọn họ ở đây, nhưng tôi đều từ chối cả rồi”.
Lạc Bân hưng phấn nói: “Đây đều là lợi nhuận nhỏ. Đợi Thành Cửu Châu hoàn thành mới có thể phát huy tối đa giá trị của nơi này”.
Dương Thanh gật đầu: “Ông cứ tự quyết định là được”.
Anh chỉ là một người bỏ tiền đầu tư. Có Lạc Bân giúp sức, anh không cần phải phiền não vì những chuyện này.
Lạc Bân cũng có ước mơ của riêng mình. Có thể nói Dương Thanh đã cho ông ta cơ hội phát triển. Việc anh không muốn nhúng tay vào lại chính là việc ông ta hứng thú nhất.
Dương Thanh đi thị sát công trường một lượt rồi căn dặn Lạc Bân chú ý an toàn mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh chưa kịp đi khỏi, một chiếc Rolls-Royce màu đen đã chậm rãi lái tới đỗ ngay bên cạnh.
Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặc áo đen bước ra khỏi xe.
Tiếp đó là một người trẻ tuổi ra ngoài từ vị trí ghế sau.
Trông anh ta khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, trêи người toàn đồ hiệu, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex mấy chục triệu.
Cộng thêm hai gã vệ sĩ đi theo trông rất khí thế.
“Cậu là ai?”
Lạc Bân lập tức đứng chắn trước người Dương Thanh lên tiếng hỏi.
Người kia không thèm để ý tới Lạc Bân, nhìn Dương Thanh hỏi: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh phải không?”
Dương Thanh khẽ cau mày. Rõ ràng đối phương trẻ tuổi hơn anh nhưng giọng điệu cực kỳ phách lối.
Ở Yến Đô không có ai dám nói chuyện với anh như vậy.
Rất có thể người trẻ tuổi này chính là dòng chính của Hoàng tộc hoặc Vương tộc nào đó.
“Cậu là ai?”
Dương Thanh lạnh giọng hỏi.
Người kia nhếch môi nở nụ cười: “Tôi họ Bạch, đến từ Vương tộc họ Bạch. Còn tên của tôi, anh vẫn chưa có tư cách biết”.
Quả nhiên có thân phận không tầm thường, lại là người của Vương tộc
Người kia sững sờ, lập tức hỏi: “Anh còn vấn đề gì?”
“Nói xong rồi thì cút đi!”
Dương Thanh lạnh giọng quát.
“Anh nói cái gì? Đuổi tôi cút á?”
Quan Duyệt cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh có máu mặt lắm rồi, dám phách lối trước mặt sư phụ của tôi như vậy, ngứa đòn rồi hả?”
Một cô gái trẻ tuổi có thể dọa người của Vương tộc sợ mất mật sao có thể đơn giản được?
- ---------------------------